Võ Cát từ xa chạy tới ôm lấy Na Tra rồi đưa mắt nhìn Cơ Phát xin lỗi rối rít:
“Ha ha...công tử xin lỗi huynh nha!”
“Võ Cát huynh là cái đồ không có chí khí, sao phải xin lỗi hắn chứ? Hừ...” Na Tra khoanh tay bĩu môi nhìn Võ Cát.
“Na Tra đệ làm ơn đừng gây chuyện được không? Đệ mà gây chuyện sư mẫu sẽ giết ta đó, sư mẫu đã dặn ta trông chừng đệ cẩn thận” Võ Cát kéo Na Tra qua một bên xì xào bên tai Na Tra.
“Võ Cát huynh sợ hắn thì cứ nói đi!” Na Tra vung vung vòng Càn khôn trên tay.
“Đã làm người khác bị thương mà còn lớn tiếng, sao ngươi thiếu gia giáo đến thế? Có tin ta sẽ thay cha, mẹ ngươi dạy dỗ ngươi không?” Cơ Phát cầm kiếm chỉ về Na Tra.
“Ngươi dám!” Na Tra hét lên, gương mặt đã bắt đầu tức giận.
“Na Tra....” Võ Cát nhanh tay kéo Na Tra về phía sau.
Ta và Khương Tử Nha không thấy Võ Cát và Na Tra nên đã đi khắp nơi tìm hai người bọn họ. Đi tới bìa rừng từ xa chúng ta đã nhìn thấy bóng dáng Võ Cát, ta kéo Khương Tử Nha bước vào sân nhà vắng bỏ hoang vừa đúng lúc thấy Na Tra đang bị Võ Cát ôm lấy, trước mặt còn có một nam nhân nhìn hơi quen mắt nhưng tạm thời ta không nhớ đã gặp qua ở đâu.
“Na Tra, Võ Cát” Ta mỉm cười đi nhanh về phía họ.
“Sư mẫu, sư phụ/ sư thúc mẫu, sư thúc” Na Tra và Võ Cát quay đầu đồng thanh hô lên.
“Sao hai con lại ở đây?” Khương Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-bang-phong-than-tuong-cong-thiep-den-day/1521756/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.