Tầm mắt đang mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng, thấy được một tia ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ rải vào trong phòng bệnh.
Muốn gỡ bỏ mặt nạ dưỡng khí và các loại ống dẫn khiến người ta khó chịu trên mặt, thế nhưng toàn thân vô lực không thể nâng nổi cánh tay, tầm mắt chậm rãi điều chỉnh tiêu điểm, thấy được người thân họ hàng đứng đầy trong phòng bệnh, nhìn cha mẹ lưng còng với tóc trắng bạc phơ, bờ môi ông bà cụ run rẩy, nước mắt tuôn rơi đầy mặt, em gái ngồi xổm ở trước giường cố gắng lau khuôn mặt đầy nước mắt nhưng làm thế nào cũng không hết được, tựa như khi còn bé té ngã đau rồi khóc, làm sao cũng không dỗ được.
Biểu đồ trên màn hình máy giám sát càng ngày càng yếu ớt, ký ức về tuổi thơ hạnh phúc hiện lên giống như một đoạn phim, mình. . . phải đi rồi sao?
Trong thoáng chốc nảy ra ý nghĩ muốn về nhà, về ngôi nhà nghèo khó cũ nát tràn đầy hồi ức ấm áp, nhưng cổ họng chẳng thốt nổi ra lời.
Hô hấp càng ngày càng kịch liệt, ống thổi của phổi như bị vỡ, không biết lấy sức lực từ nơi nào đã giúp nâng cánh tay lên, run rẩy vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn kia, cố gắng cười cười.
"Anh. . . hu hu. . ."
Nước mắt ấm áp đầy lòng bàn tay, cô bé vẫn thích khóc như vậy.
Bác sĩ quay đầu nhìn cha mẹ già thì thầm nói bốn chữ, họ cũng đã chẳng thể khống chế được nước mắt nữa.
Tóc mai như sương, người tóc bạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-bach-xa-van-tien/188735/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.