Bị một con rắn độc nhớ đến cũng chẳng phải chuyện gì tốt.
Sáng sớm.
"Gào. . . Gào. . ."
Trong vùng đầm lầy truyền ra tiếng thú rống, chim thú sợ quá chạy mất, Bạch Vũ Quân ngủ trên cây bị giật mình suýt nữa rơi xuống, ngẩng đầu lên mơ mơ màng màng lau sạch nước bọt ở khóe miệng.
"Tên kia không phải thật sự là ăn bữa cơm qua đêm rồi trúng độc đó chứ?"
Khí độc tràn ngập đầm lầy tiếng rống không ngừng, nghe âm thanh giống như là hổn hển, hơn nữa chính là khó chịu gào thảm.
Bạch Vũ Quân đang suy nghĩ làm sao ăn.
Da cá sấu quá cứng, nếu ăn thì có thể tiêu hóa không được, nuốt toàn bộ quá nguy hiểm còn không có dinh dưỡng gì, ngược lại là có thể cân nhắc ăn tim cá sấu, món đồ kia hẳn rất bổ.
Bây giờ không phải là lúc đi vào đánh nhau, cá sấu vừa mới trúng độc chưa khuếch tán sâu tận xương tủy còn có sức đánh một trận.
Qua gần nửa ngày đợi độc dịch phát tác thì đi tiêu diệt nó, hiện nay cứ xem thì hơn, mãnh thú rơi vào điên cuồng mới là đáng sợ nhất, tục ngữ nói ngang tàng sợ liều mạng, cá sấu điên cuồng là thuộc về loại không muốn sống, với cái đại não lớn không được bao nhiêu so với hạch đào tạo ra linh trí của nó rất dễ dàng làm chuyện điên rồ.
Duỗi người một cái, uyển chuyển đường cong liếc mắt một cái là rõ mồn một.
Loading...
Thu dọn cây dù cùng chén đĩa, lại từ bên trong rương sách móc ra một cây sáo, rương sách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-bach-xa-van-tien/1466500/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.