Chương trước
Chương sau
Lệ quỷ chợt phát ra tiếng rít!
Đang chuẩn bị thi triển chiêu thức công kích bỗng nhiên bị tiếng quỷ rít lên làm cho đầu rắn chóng mặt, hai chân vội vàng lùi lại phòng ngừa lệ quỷ nhân cơ hội đánh lén.
Lệ quỷ còn đang rít lên, chói tai như là châm nhỏ chui vào đầu. . .
Loại quái vật quỷ am hiểu nhất linh hồn thuật pháp, đối mặt loại công kích linh hồn chiêu số công pháp Thuần Dương này tự có cách đối phó, Thuần Dương, chí dương chí cương, khắc tà.
"Tọa Vong Kinh! Ngưng thần tụ khí!"
Trong nháy mắt, trên người Bạch Vũ Quân toả ra huỳnh quang nhàn nhạt bảo vệ thần hồn không bị tiếng quỷ rít kia xâm hại.
Công kích linh hồn dẫn đến đầu rắn đau đớn đã chọc tức Bạch Vũ Quân, trước kia học trộm nhiều công pháp Thuần Dương như vậy ngày hôm nay không thử một chút uy lực trên người lệ quỷ thì quả thực có lỗi với chính mình.
"Bắc Minh Kiếm Khí! Thái Cực Vô Cực!"
Yêu linh vận chuyển, trọng thước trái phải hai mặt mơ hồ xuất hiện hình vẽ Thái Cực, lần nữa vọt tới trước mặt lệ quỷ chém hai nhát liên tục! Lệ quỷ phản xạ có điều kiện giơ móng vuốt kinh khủng kia lên chống cự, kết quả rất thảm, trọng thước trực tiếp xẹt qua móng vuốt, bộ phận đen đủi rơi xuống bị hóa thành tiêu tán.
Lệ quỷ đau đớn thét lên, giận dữ.
"Mũi trâu! Ta phải xé ngươi!"
Sương mù màu đỏ khuếch tán từ trên người lệ quỷ ra, Bạch Vũ Quân liền lùi lại mấy bước tránh né sương mù màu đỏ kia.
Loading...
"Đừng ồn ào, ta là mũi rắn không phải mũi trâu."
Còn có thời gian khua môi múa mép, vận chuyển yêu linh vung trọng thước lên quét ngang về phía sương đỏ.
"Tọa Vong Kinh! Hóa Tam Thanh!"
Trọng thước thẳng tắp đảo qua, khí tràng màu lam nhạt hiện hình tròn khuếch tán, những sương đỏ phảng phất gặp nước sôi bông tuyết nhanh chóng tan rã lui về phía sau, Hóa Tam Thanh chuyên khắc chế các loại đồ chơi sương mù phấn độc thế này, đấu tranh sinh tử cẩn thận là hơn.
Một rắn một quỷ đánh nhau khí thế ngất trời.
Chỗ tối trong bóng tối, một người áo đen không cẩn thận nhúc nhích một chút, chấn động nhẹ lập tức bị năng lực cảm ứng bén nhạy của Bạch Vũ Quân phát hiện, thầm nghĩ trách không được trước đó luôn cảm thấy lân cận có mùi nhân loại, quả nhiên có người núp trong bóng tối.
Phải tốc chiến tốc thắng thôi.
Đem trọng thước cắm xuống trên mặt đất, rút ra một thanh vũ khí nhẹ hoành đao khác, bỗng nhiên một loài rắn đi săn bạo phát tốc độ vọt tới trước mặt lệ quỷ chém nghiêng, lệ quỷ tránh né, chỉ biết dùng bạo lực vung vẩy móng vuốt giết người lệ quỷ hơi biết pháp thuật dễ hiểu căn bản sẽ không đánh nhau, có lẽ khi còn sống gã chỉ là người bình thường cũng không chém giết, nhờ vào bản năng làm chút hình dạng quỷ kinh khủng kêu hai tiếng điên cuồng giết người cũng không có gì vấn đề, gặp phải cao thủ thì xong rồi.
Trong trấn người gan lớn lén lút nhìn đạo cô đánh nhau với lệ quỷ, tình cảnh kia rất kích thích.
Liên tục hai đao ép đối thủ lui, tay trái Bạch Vũ Quân lén móc từ trong ngực ra một tấm phù trấn tà giấu ở lòng bàn tay, lần nữa bạo phát tốc độ thoáng qua lệ quỷ, hoành đao tay phải ngăn cản tay quỷ cào còn tay trái nhanh chóng ấn xuống phía sau lưng!
"A . ."
Rít lên một tiếng chấn động đến Bạch Vũ Quân cũng suýt nữa ngã quỵ.
Lệ quỷ đau mặt mày méo mó căm hận, phía sau lưng không ngừng lóe lên ánh lửa bốc lên khói xanh, có chút giống như là người này sử dụng bàn ủi nung đỏ thiêu đốt sau lưng vậy, không đợi Bạch Vũ Quân tiến lên một đao kết liễu gã, lệ quỷ đã xoay người chạy trốn.
Người mặc áo đen ẩn thân trong bóng tối bỗng nhiên lao ra nắm trọng thước Bạch Vũ Quân cắm trên mặt đất mà chạy như điên bên ngoài trấn, mà con lệ quỷ kia thì bay đến bên cạnh hắn cuối cùng chui vào bên trong một lá cờ nhỏ hình tam giác đen sì, trấn tà phù chậm rãi rơi xuống đất.
"Quỷ tu?"
Tu sĩ kia không hề nghi ngờ là tên quỷ tu, Bạch Vũ Quân cũng rõ ràng vì sao gặp phải hắn ta lại cảm nhận được âm lãnh khí tức, suốt ngày chơi quỷ chơi cương thi cả người có thể tốt mới là lạ, còn cướp đao thì càng khỏi giải thích, tu luyện giới trọng đan dược trọng pháp bảo, dù cho trọng thước không phải pháp bảo cũng không phải phàm phẩm, đối với giống tu vi không cao như người mặc áo đen mà nói trọng thước có giá trị không phải thấp, bất luận sau khi cướp về bán đi hay là đổi đồ vật thì giá trị định giá không ít.
Bạch Vũ Quân đuổi theo, khóe miệng mỉm cười. . .
Người áo đen kia chạy rất nhanh, hai bóng người một đen một trắng chạy như điên dưới ánh trăng ra khỏi thôn trấn.
Đột nhiên, người mặc áo đen không biết xảy ra chuyện gì bỗng nhiên ném trọng thước một cái, sau đó cũng không quay đầu lại vung vẩy cờ nhỏ thả ra mười vong hồn che chở chạy trốn, trong khi Bạch Vũ Quân bị vong hồn cuốn lấy thì nhanh như chớp chui vào rừng cây biến mất.
Liên tục mấy đao đánh tan vong hồn, nhặt trọng thước lên trở về tiểu trấn.
"Thật buồn cười, đồ của rắn độc cũng dám tùy tiện động, trúng độc đi."
Cố ý thả trọng thước xuống, chính là vì thu hút tên tu sĩ si mê pháp bảo tới trộm, chuôi đao bị Bạch Vũ Quân bôi rất nhiều độc rắn của mình, đánh nhau có nguy hiểm hạ độc an toàn nhất, đoán chừng hiện tại tiểu tử kia cũng không được tốt cho lắm.
Người áo đen kia thật sự không dễ chịu.
Rừng cây đen kịt bóng mờ thướt tha, người mặc áo đen mượn ánh trăng lộ ở giữa chạc cây nhìn xuống hai tay, chỉ thấy hai bàn tay xanh đen run lên, nếu không phải sớm điểm huyệt vị chỉ sợ hiện tại đã độc phát thân vong, vội vàng tìm bình sứ nhỏ, bàn tay cứ run rẩy vẩy dược hoàn bên trong bình sứ ra, không để ý tới sạch sẽ hay không trực tiếp nằm sấp dùng miệng nhặt lên ăn dược hoàn, miệng đầy vụn cỏ cát bụi chật vật không chịu nổi.
"Khụ khụ. . . người Thuần Dương Cung lại dùng độc. . . Hèn hạ!"
Trong trấn.
"Vẫn là dùng độc thuận tiện, ai bảo ta là rắn độc chứ, aiz, cũng không có cách nào."
Bạch Vũ Quân lắc đầu trở về ngủ, đêm nay tu sĩ táy máy quỷ kia chắc chắn sẽ không đến gây sự, chỉ mong hắn ngày mai có thể trở lại báo thù, đến lúc đó một đao chém chết hắn.
Một đêm vô sự.
Vốn cho là quỷ tu sẽ trở về báo thù, Bạch Vũ Quân lẳng lặng chờ đợi ở trong trấn.
Nhưng mà, qua ba ngày còn chưa thấy quỷ tu kia thò đầu ra, Bạch Vũ Quân không biết con hàng kia là bị độc rắn độc chết hay là giải độc xong chạy mất, độc tính của mình không quá mạnh lại không có vết cắn trực tiếp, đoán chừng khả năng sau khi giải độc xong chạy trốn càng lớn, nếu như lần sau gặp mặt có thể cắn hắn ta một cái sau đó tiêm vào chút độc dịch.
Xác nhận vô sự, Bạch Vũ Quân đeo rương sách rời đi.
Thời gian từng ngày qua.
Một bên siêu độ bãi tha ma một bên dựa theo kế hoạch tiến lên, siêu độ bao nhiêu cô hồn dã quỷ sớm đã không nhớ rõ, bới năm sáu cái phần mộ ác quỷ phơi nắng, không gặp phải chó hoang biến dị, ngay đến con cóc nhão ăn thịt cũng không có gặp phải, mỗi lần sau khi siêu độ cũng sẽ dán một là an hồn phù ở trong bãi tha ma, lấy trên cây bảo vệ bãi tha ma sau này sẽ không sinh sôi lệ quỷ.
Phù lục trong tay vẫn luôn tiêu hao, đoán chừng không đến một tháng thì sẽ dùng hết, đến lúc đó còn phải đến nơi đóng tạm của tông môn nhận lấy.
Theo thời gian trôi qua tình hình hạn hán càng ngày càng nghiêm trọng.
Ngày nào đó, Bạch Vũ Quân thấy được một đống hài cốt nhân loại đặc biệt ven đường, nhìn bề ngoài, xương cốt màu trắng có một chút thịt thối, giống như là bị gặm nhấm còn thừa, xương cốt có dấu vết luộc qua và dùng lửa đốt, không hề nghi ngờ, động vật ăn thịt không có khả năng dùng luộc một lần hoặc là dùng lửa nướng, chỉ có nhân loại mới có thể như thế ăn thịt.
Đói đến tức giận dân lưu lạc bắt đầu người ăn người. . .
Đi ngang qua doanh trại lưu dân nào đó, rất nhiều người bóng loáng vẻ mặt khí huyết đầy đủ, hài đồng còn có khí lực tiếng cười cười nói nói chạy chơi đùa.
Sau đó, Bạch Vũ Quân thấy được nơi này có hàng thịt.
Hàng thịt bán thịt dựng tạm thời phía trước lều vải đằng sau nhà bếp, anh bạn đi ra sau lều vải chặt chém một hồi lấy ra khối thịt đẫm máu bán cho dân lưu lạc trong doanh trại, dân lưu lạc nhức nhối lấy tiền bạc ra trả, cùng không khác lắm với mua bán trước kia.
Gió nhẹ lay động lều vải nhấc lên một góc, trên bàn bên trong có một người bị lột sạch trắng đang nằm, máu theo cánh tay nhỏ xuống mặt đất. . .
Quay đầu nhìn nhìn những dân lưu lạc kia hài đồng vô ưu vô lự một chút, tay ngọc nắm chặt chuôi đao.
Cuối cùng vẫn không rút đao.
Chẳng biết tại sao, bản năng loài rắn khiến Bạch Vũ Quân muốn mau sớm rời xa nơi này, cách càng xa càng tốt, nơi an bình yên này khiến rắn sợ hãi, so vời những thôn xóm đói da bọc xương kia thì làm rắn thoải mái hơn, từng khuôn mặt tươi cười lộ ra quỷ dị, mùi thịt phất phơ đi ra khiến Bạch Vũ Quân cảm thấy buồn nôn, nơi này rất lạnh.
Đi ra thật xa thì loại kinh hoàng khó hiểu kia mới biến mất, quay đầu còn có thể thấy được chữ lớn hàng thịt treo ở bên trên cột.
Trước đó chỗ ấy người nhìn chằm chằm vào Bạch Vũ Quân, ánh mắt tham lam, có lẽ là kiêng kị trên lưng mang theo hai vũ khí, cũng có thể là kiêng kị trên người mặc đạo bào nền trắng lam văn, rốt cuộc không dám động thủ, nếu không đường Hoàng Tuyền lại phải có thêm mấy người rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.