Chương trước
Chương sau
Sí Diễm Sơn.
Kim Hư nhất mạch Kim Hư Cung nằm ở phía trong Sí Diễm Sơn phía tây Hoa Sơn, Bạch Vũ Quân là lần đầu tiên tới Kim Hư Cung.
Cung điện các mạch khác đều nằm ở đỉnh núi tiên khí mờ ảo, Kim Hư hết lần này tới lần khác lại cách làm trái ngược, cung điện nằm ở dưới núi, một tòa cung điện kim loại màu đỏ thắm đứng ngạo nghễ, sau lưng là một ngọn núi lửa yên lặng nhiều năm, Bạch Vũ Quân thông qua khí vị mùi lưu huỳnh nồng đậm bên trong mới xác định rõ ràng dung nham cuồn cuộn dưới núi, trên thực tế xác thực như vậy, cung điện to lớn nối thẳng sơn động lòng núi, không gian bên trong lòng núi cự đại chính là hồ lửa dung nham cuồn cuộn.
Nơi này cũng không giống như Thanh Hư Cung thêm vào Vu Dung mới chỉ là ba người một rắn, đệ tử Kim Hư rất nhiều, chịu trách nhiệm thủ vệ đã có mười người.
Sau khi nhìn rõ ngọc bội bên hông Bạch Vũ Quân các đệ tử cũng không ngăn cản, chỉ là thừa dịp người không chú ý liếc trộm, đều là tiểu tử huyết khí phương cương, huống hồ Kim Hư nhất mạch cơ bản tất cả đều là nam tử nhìn thấy mỹ nữ đương nhiên kích động, hết cách rồi, Kim Hư nhất mạch chuyên chú vào rèn đúc, mỗi ngày giơ chuỳ sắt đinh đinh đang đang rèn sắt, nữ hài nào có thể tới rèn sắt, lại nói phong chủ Cố Thương Vũ của Kim Hư nhất mạch càng sẽ không thu nhận nữ đệ tử, hôm nay Bạch Vũ Quân đến đã kiếm đủ cho nhãn cầu.
Vào đại điện Kim Hư Cung bái tượng thần trong điện một cái, sau đó tìm quản lý sự vụ đăng ký nói rõ mục đích đến.
"Ngươi muốn. . . Học rèn đúc?"
Đệ tử quản lý sự vụ hơi kinh ngạc, nhiều năm qua chưa bao giờ thấy có nữ hài học rèn đúc, càng chưa từng thấy xà tinh tới học rèn đúc.
Bạch Vũ Quân gật gật đầu.
"Được, ngươi phải học từ cơ sở lên, trước tiên đến nhà kho giúp đỡ sắp xếp lại vật liệu kim loại đi."
Loading...
Kim Hư nhất mạch đối với kim loại yêu thích không thôi, ngay cả bảng hiệu chứng minh thân phận cũng là một loại kim loại nào đó chế tạo, các mạch khác dùng đều là ngọc bài, sau khi nhận lấy thẻ thân phận, Bạch Vũ Quân đi về hướng hậu sơn.
Ngày hôm nay đặc biệt mặc một bộ trang phục mạnh khỏe, váy không thích hợp làm việc, buộc tóc dài đến eo ở sau ót để bớt lắc qua lắc lại.
Sở dĩ tới Kim Hư Cung là vì làm một binh khí tốt, bảo kiếm Sở Triết cho xác thực tốt, vật liệu đỉnh cấp rèn đúc thủ pháp cũng rất tuyệt, vấn đề là Bạch Vũ Quân không thích hợp dùng kiếm cũng không dám ngày ngày giơ phi kiếm đỉnh cấp kia đi khắp nơi, thất phu vô tội mang ngọc có tội, cầm trong tay phi kiếm tốt như vậy tựa như hài đồng ôm thỏi vàng ra đường, làm không cẩn thận chết cũng không biết chết như thế nào.
Học rèn đúc là vì chế tạo vũ khí cho mình, thật ra thì trực tiếp xin Vu Dung cũng có thể cho, Bạch Vũ Quân cân nhắc lâu dài, về sau mỗi lần đổi vũ khí đều phải cầu người thì thà bản thân học được rèn đúc, nếu một ngày con xà tinh mình bị đuổi xuống núi thì còn có thể kiếm miếng cơm ăn không đến mức chết đói.
Không bao lâu, trong cung Kim Hư liền có thêm một nữ hài làm việc, xốc cái rương hai người mới có thể nhấc lên rồi đi.
Tháng thứ nhất, mỗi ngày Bạch Vũ Quân không ngừng sắp xếp phân loại khoáng thạch kim loại, dựa theo tờ đơn đưa kim loại cho đệ tử rèn đúc.
Bạch Vũ Quân lợi dụng cảm ứng rất nhanh siêu cường của loài rắn đối vật thể nhận biết toàn bộ phần lớn kim loại, học bằng cách nhớ ghi nhớ đặc tính mỗi loại kim loại, học tập nhanh chóng khiến quản lý sự vụ tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Tháng thứ hai, bắt đầu làm trợ thủ cho đệ tử rèn đúc ở trong lòng núi, người khác mệt mỏi lập tức đưa nước suối lên, cần đổi kim loại lập tức đưa lên, cố nén áp chế lửa nơi này đối với tinh quái, cố gắng làm việc.
Ngọn lửa dung nham nóng bỏng trong lòng núi chiếu sáng sơn động, miệng núi lửa hình tròn bên trong đỉnh đầu ánh nắng rất ít chiếu xạ vào, toàn bộ đều nhờ lửa nơi này chiếu sáng.
Phong chủ Cố Thương Vũ của Kim Hư Cung đứng ở chỗ cao nhìn bóng dáng màu trắng kia bận rộn thì gật gật đầu.
Cố Thương Vũ là tráng hán lưng hùm vai gấu, tên như thơ nên rất dễ dàng làm người ta hiểu lầm, ngoại trừ đại não thì tất cả đều là cơ bắp, phía sau lưng luôn đeo một trọng kiếm to cỡ một cánh cửa một quyền dày, trọng kiếm không mũi, càng giống như là một khối kim loại hình chữ nhật, trải rộng hoa văn màu vàng xanh nhạt cổ xưa, trọng lượng không dám tưởng tượng.
"Rất tốt, ngày mai bảo nàng theo ta học rèn đúc." Cố Thương Vũ thản nhiên nói.
Nói xong cũng không nhìn đệ tử kinh ngạc mà tự mình nhấc chuỳ sắt lên rèn sắt, hắn không ngồi thiền cũng rất ít đi ra ngoài, mỗi ngày đinh đinh đang đang rèn luyện quyền làm tu luyện.
Ngày thứ hai, Bạch xà đi tới bên cạnh Cố Thương Vũ học tập rèn đúc.
Bang ~!
Chùy hạ xuống tia lửa tung tóe, cơ bắp ngăm đen của Cố Thương Vũ tràn ngập khí lực vô tận, hời hợt nhấc chuỳ sắt lên rèn luyện một bảo kiếm bán thành phẩm.
Toàn bộ trong lòng núi đều là tráng hán để trần vai lộ bắp thịt, chỉ có một mình Bạch Vũ Quân mặc trang phục phụ nữ màu trắng che đến cực kỳ chặt chẽ.
Xèo ~ bảo kiếm bỏ vào trong nước.
"Tu hành, có vô số loại phương pháp, ba ngàn đại đạo cuối cùng trăm sông đổ về một biển, rèn đúc cũng có thể tăng cao tu vi, tuy Kim Hư nhất mạch ngày ngày rèn sắt nhưng chiến lực lại đứng thứ nhất các mạch, ghi nhớ, làm bất cứ chuyện gì cũng phải nghiêm túc, chăm chỉ làm việc thì sẽ có thể thành công."
Chiến lực Kim Hư nhất mạch xác thực mạnh mẽ, có lẽ bị phong chủ ảnh hưởng nên đại đa số đệ tử đều dùng trọng kiếm, tính tình giống như dung nham bạo phát làm người ta nhượng bộ lui binh.
Cố Thương Vũ nghiêm túc dạy Bạch Vũ Quân rèn đúc.
Hắn không quan tâm thân phận hay gia tộc bối cảnh gì, chỉ cần ngươi có năng lực rèn đúc mạnh và yêu thích rèn sắt thì sẽ được dốc lòng dạy dỗ.
Thả chuỳ sắt xuống nhìn về phía Bạch Vũ Quân.
"Đến ngươi."
Bạch Vũ Quân gật gật đầu, vén tay áo lên lộ ra cánh tay ngọc mảnh khảnh, tay cầm kìm sắt lấy một khối kim loại đã đỏ bừng từ bên trong lửa nơi này ra đặt ở bên trên đe, một cái tay nhỏ nắm chùy nhấc lên dùng sức tôi luyện. . .
Leng keng. . . Leng keng. . . Leng keng!
Mỗi một lần gõ chùy đều sẽ có tia lửa tung tóe, chuỳ sắt không biết do loại kim loại nào chế tạo nặng nề dị thường, mỗi lần tôi luyện đều phải dùng sức.
Mọi người biết thú vật trong núi sợ lửa nhất, Bạch xà cũng sợ lửa, thế nhưng càng sợ chết hơn, một con xà tinh nho nhỏ vì về sau có thể chế tạo vũ khí bản thân không cần cầu người lại sống sót tốt hơn mà chăm chỉ cố gắng, rèn đúc là sở trường nhân tộc, thân là yêu tinh không thể mỗi lần đều đi cầu người.
Không bao lâu mệt toàn thân đều là mồ hôi, chỗ tốt hóa thành hình người duy nhất chính là đổ mồ hôi giải nhiệt thuận tiện.
Mồ hôi theo gương mặt sợi tóc trượt xuống, tùy ý dùng tay áo xoa xoa tiếp tục leng keng luyện, trình độ hiện nay không đủ không thể đánh tạo bảo kiếm, phải làm chính là luyện tập rèn sắt.
Cố Thương Vũ vừa vui vẻ lại buồn bực, vui vì nơi này của mình có thể dẫn yêu thú tới học nghệ, buồn bực là gần đây có rất nhiều đệ tử lúc rèn sắt không cẩn thận đụng hỏng ngón tay, từng thằng ranh con hồn vía lên mây nhìn chằm chằm mỹ nữ xà tinh, xem ra nhiệm vụ tu luyện mỗi ngày quá thoải mái rồi.
Thời gian từng ngày qua. . .
Bên ngoài sơn động đã có tuyết rơi.
Từ sau khi hóa hình Bạch Vũ Quân không cần ngủ đông trong thời kỳ giá rét, nhưng mà vẫn mệt mỏi mặt ủ mày chau như cũ, chỉ có vào đối mặt nhiệt độ cao Sí Diễm Sơn mới có thể khiến cho Bạch Vũ Quân khôi phục sức sống.
Thay đổi hoạt động mỗi ngày lần nữa, sáng sớm nuốt mây nhả khói, sau đó đi Linh Hư Cung ăn phế đan cặn thuốc, tiếp lấy tới Sí Diễm Sơn học tập rèn đúc, Bạch Vũ Quân không có thiên phú rèn đúc, chỉ có học tập nghiêm túc chăm học khổ luyện, trong lúc rất nhiều đệ tử nghỉ phép ra ngoài du ngoạn, Bạch Vũ Quân đinh đinh đang đang luyện tập rèn luyện tiểu đao, giao thừa, pháo hoa chói lọi mọi người hưng phấn, Bạch Vũ Quân vẫn không ngừng nâng chùy rèn luyện.
Mấy tháng chăm học khổ luyện chẳng những nắm giữ cơ bản thuật rèn cũng làm cho tu vi tăng lên rất nhiều, Cố Thương Vũ không có nói dối, vận chuyển linh lực tôi luyện và ngồi thiền hiệu quả rõ ràng như vậy.
Trời tối vắng người, trong lòng núi Sí Diễm Sơn một màn màu trắng ngoan cố vung vẩy chuỳ sắt. . .
Đông qua xuân tới.
Một tiếng sét vạn vật thức tỉnh, trong lòng núi, Bạch Vũ Quân đầu đầy mồ hôi không ngừng rèn luyện một hoành đao đời Đường.
Hoành đao dài chín mươi phân cũng chính là chín mươi centimet, rộng chưa tới hai ngón tay, thân đao thẳng tắp, hình dạng mũi phía trước sắt nhọn cong tiêu chuẩn, lúc Bạch Vũ Quân chế tạo nảy sinh ý nghĩ bất chợt rút ra vài miếng vảy rắn từ trên cánh tay trộn lẫn đi vào lộ ra màu trắng toàn thân, đây là một vũ khí hạng nhẹ.
Đã có vũ khí hạng nhẹ vậy thì nhất định có vũ khí hạng nặng, chuẩn bị lượng lớn vật liệu tiếp tục rèn đúc, vật liệu rất bình thường, vật liệu tốt cũng không có khả năng cho một con rắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.