Chương trước
Chương sau
Sở Triết dẫn trưởng lão và một đám đệ tử trụ sở ra ngoài hàng yêu trừ ma, trong đạo quán Từ Linh giống như heo chui ra khỏi hàng rào, một chốc lên nóc nhà nhìn một chút một chốc lại đến tiền điện nhìn một cái, rồi còn chạy tới xen lẫn bên trong đám dân chúng dâng hương cầu phúc.
Tuy nói Hoa Sơn cũng có thần điện có thể tế bái cầu phúc, dù sao núi cao đường hiểm người leo núi lác đác không có mấy ai, phàm người lên núi cầu phúc hoặc là tín đồ có nghị lực lớn hoặc chính là hoàng thất tế thiên, làm sao giống nơi giáp với Độ Thành này, dân chúng nối liền không dứt hương hỏa cường thịnh, không cần biết ai cũng không có việc gì tới đốt mấy cây hương, luôn là cực tốt.
Từ Linh lẫn trong đám người khí tức phóng khoáng phiêu dật xuất trần càng được dân chúng khen ngợi.
Bạch Vũ Quân nằm trên ghế đọc sách, bên cạnh bàn đặt hai dĩa điểm tâm ngọt, đều là phú hộ dưới núi đưa tặng cho các tu sĩ đạo quan, mong đợi nhờ vào đó rút ngắn quan hệ bảo vệ cả nhà không bị tà đạo tiêu diệt.
Gần đây, Bạch Vũ Quân đang nghiên cứu làm sao khống chế phi kiếm.
Ngự kiếm thuật là công pháp cơ bản của Thuần Dương Cung, Tọa Vong Phong có thể học được, Ngự kiếm thuật cần tu vi nhất định làm cơ sở, khống chế phi kiếm giết địch rất lợi hại, nhưng hiện nay chỉ là tu vi của xà tinh nên Bạch Vũ Quân rất khó làm được.
Thà lãng phí lượng lớn linh khí chơi phi kiếm thì còn không bằng giống Dương Mộc học tốt kiếm pháp đánh cận chiến gần người, chí ít tiêu hao năng lực thấp hơn bay là liên tục, lần trước cũng bởi vì Từ Linh phóng đại chiêu làm tiêu hao lượng lớn linh lực nên đã bị đại sư huynh giáo huấn một hồi.
Rút bảo kiếm nhìn nhìn, Sở Triết cho không phải phàm phẩm, nhưng bảo kiếm không thích hợp cận chiến, quyết định về núi sẽ đi tìm đệ tử Kim Hư giúp đỡ chế tạo một cây đao, hoành đao Đường triều cũng rất không tệ.
Rất nhàm chán, mang cây sáo ra luyện tập thổi.
Trong sân vang lên tiếng sáo đâm tai khó nghe, Dương Mộc đã không cách nào trầm tư mặc tưởng tu luyện, sau đó, tận mắt nhìn thấy Bạch Vũ Quân tức giận nắm sáo trúc quăng mạnh xuống mặt đất. . .
Bộp một tiếng, cây sáo bị quăng thành những mảnh nhỏ.
Loading...
Khóe miệng Dương Mộc giật một cái.
"Đại Bạch, ta nhớ ngươi mua mười lăm cây sáo trúc ở Đồng Lưu Thành, mua ba cây sáo trúc ở huyện thành Thanh Vân, trên đường mua một cái của mục đồng chăn trâu, lại trộm ba cái ở Lưu Vân Tập, tổng cộng hai mươi hai cái, cho đến trước mắt ném vụn mười tám cái, còn lại bốn cái, trúc xanh sinh trưởng không dễ, vừa dùng vừa quý trọng một chút đi."
Bạch Vũ Quân kinh ngạc đến ngây người miệng nhỏ khẽ nhếch, đến điểm tâm rơi xuống cũng không chú ý.
Sở dĩ muốn luyện tập thổi sáo là vì Vu Dung dặn dò, theo nàng nói Bạch Vũ Quân thân là mãnh thú Thập Vạn Đại Sơn có thiên tính chém giết quá nặng, quá mức hung tàn khát máu, nếu như không tu luyện tâm cảnh mà nói thì về sau rất dễ dàng đi đến con đường tà đạo, luyện tập nhạc cụ ca múa có thể tôi luyện tâm thú tính ôn hoà trong thân thể.
Bạch Vũ Quân hiếm thấy xấu hổ.
Tiền điện.
Một vị mặc đồ bộ khoái nha môn màu đen đang lo lắng nói chuyện với người chịu trách nhiệm hương hỏa tiền điện đạo quán, vẻ mặt lo lắng bối rối.
Sau đó, người coi miếu mang theo bộ khoái kia đi tới hậu viện.
" Sáng nay tu sĩ Thuần Dương đã đi tới núi Lạc Vân trừ yêu, chỉ có ba vị tu sĩ trẻ tuổi xuống núi làm việc ở lại, có thể giúp các ngươi hay không ta cũng không rõ, mời đi bên này."
Người coi miếu và sai dịch đi tới hậu viện.
"Ba vị tiên trưởng, vị này là bộ đầu Độ Thành, có chuyện cầu tiên trưởng hỗ trợ." Người coi miếu nhìn Dương Mộc cung kính nói ra.
Dương Mộc tuy là không biết tình huống gì nhưng vẫn giữ vững rất tốt mặt băng sơn khiến cho người ta nhìn không ra cụ thể gì, người không biết còn tưởng rằng Dương Mộc là một cao thủ phong khinh vân đạm.
"Ồ? Chuyện gì, nói nghe một chút."
Bộ đầu tiến lên một bước xoay người hành lễ, tuy đối diện là ba người trẻ tuổi chỉ chừng mười lăm tuổi nhưng hắn đã không còn cách nào, chỉ có thể bắt cọng cỏ cứu mạng này lại, hi vọng hữu dụng.
"Khởi bẩm tiên trưởng, cách Độ thành nửa ngày lộ trình có một Trình gia trấn, đêm qua trong trấn liên tiếp chết mười mấy mạng nhân khẩu, người một nhà chết hết, điều tra sơ bộ hẳn là yêu quái làm, chúng ta không có cách nào chỉ có thể đi cầu Thuần Dương Tiên Cung giúp đỡ."
Thế tục xưng hô tu sĩ là tiên trưởng, tông môn tu hành được xưng chi Tiên Cung, đối với người bình thường mà nói những bản lĩnh kia của tu sĩ không khác gì thần tiên.
"Chết mười mấy người, một nhà. . ."
Dương Mộc đang suy tư, cố gắng phân tích chuyện gì xảy ra từ những gì đã học được.
Từ Linh không biết từ chỗ nào chạy trở về, nghe nói có yêu tà gây chuyện lập tức ồn ào đòi xuống núi trừ hại, một đường đi tới cũng không có gì làm thành ra quá nhàm chán, thật vất vả mới có chuyện mà lại còn là việc gấp có thể nào không đi.
"Nhanh ~ chúng ta phải đi nhanh ~ không thì để yêu tà không chạy mất." Trong tay Từ Linh nắm mấy tấm phù lục hận không thể lập tức bay đi.
Một phen suy tư cảm thấy nên đi xem một chút, huống hồ cũng không phải đại yêu ma đầu gì, nghĩ tới đây Dương Mộc nhìn về phía Bạch Vũ Quân, mấy con xà tinh chắc chắn sẽ có chỗ dùng.
Bạch Vũ Quân nhún nhún vai, nói một chữ.
"Được."
Ba tay mơ ở lại trong đạo quán thông qua toàn bộ phiếu, lập tức mang theo vũ khí đi theo bổ khoái xuống núi, dưới núi có ngựa quan phủ có thể nhanh chạy tới Trình gia trấn kia, Dương Mộc và Từ Linh ngự kiếm phi hành chỉ có thể di chuyển một đoạn ngắn, tu vi không đủ nên đành cưỡi ngựa đi đường.
Chỉ có con ngựa Bạch Vũ Quân cưỡi không biết sao thỉnh thoảng run rẩy hai lần.
Năng lực cảm ứng động vật đều rất mạnh, ngựa rõ ràng biết phía trên lưng mình tuyệt đối là một con hung thú, hơn nữa còn là loại đặc biệt thích ăn thịt. . .
Trình gia trấn.
Trình gia trấn xa xăm rất an bình, gà gáy chó sủa cầu nhỏ nước chảy, trấn nhỏ nằm ở giữa ba ngọn núi xanh hiện xếp theo hình tam giác, dòng sông xuyên qua trấn, đền thờ cổ xưa bằng đá loang lổ, đường lát đá mài bóng loáng, hai ba người phụ nữ mang chậu gỗ đến dòng suối nhỏ giặt quần áo, vịt nhỏ thành đàn đi qua, thoạt nhìn không giống như nơi có yêu quái gây rối.
"Ba vị, mời tới bên này."
Bộ đầu ở phía trước dẫn đường.
"Diệt môn là hương thân trong trấn, họ Trình, phần lớn người Trình gia trấn đều họ Trình, phía trước cổng đứng đầy người, còn sân chính là hiện trường giết người."
Dương Mộc và Từ Linh mặc đạo bào Thuần Dương vừa xuất hiện lập tức khiến dân chúng thả lỏng bất an trong lòng.
Xuống ngựa, một đám bộ khoái tiến lên bái kiến, sau khi nhìn thấy Bạch Vũ Quân và Từ Linh cũng không ngạc nhiên như kinh thiên vi nhân(1) chút nào, hết cách rồi, hoàn cảnh thời cổ gian khổ ngoài trừ mấy tiểu thư khuê phòng nhà giàu sang đại môn không ra nhị môn không bước thì cơ bản không thấy được mỹ nữ, nếu như không phải đệ tử thân phận Thuần Dương thì đoán chừng sẽ có một số gã đàn ông muốn bí quá hoá liều cho xem.
(1)ý chỉ vô cùng ngạc nhiên khi gặp hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới được như thế.
Bộ đầu dẫn hai người một rắn đi vào trong nội viện.
"Ba vị tiên trưởng, tất cả người chết đều ở trong phòng mình, hẳn là tối hôm qua bị yêu quái giết chết, trên cổ người chết không ai ngoại lệ đều có hai lỗ máu do răng nanh cắn, hơn nữa, hiện trường còn tìm được lông yêu thú."
Có bổ khoái lấy một nắm lông thú màu xám được bọc trong vải bông màu trắng đến.
Dương Mộc nhìn nhìn đưa cho Từ Linh và Bạch Vũ Quân, hai sư huynh muội xác nhận đây là lông yêu thú, lông yêu quái tuy cũng giống như lông dã thú bình thường nhưng vẫn rất dễ phân biệt, chỉ có điều Bạch Vũ Quân cầm lông thú nhìn rất lâu, sau đó lại hít hà mùi của nó, bọn bộ khoái không hiểu rõ lắm có thể ngửi được cái gì, chỉ có Dương Mộc rất có lòng tin với Bạch Vũ Quân.
Đi tới một gian phòng ngủ, hẳn là nơi ở gia chủ, trên giường có một đôi vợ chồng trung niên sắc mặt tái nhợt.
Bạch Vũ Quân tiến lên nhìn nhìn vết thương hai người lại sờ lên thi thể, vừa cẩn thận hít hà sờ tay thi thể, trong phòng từng rất nhiều người đến nên mùi có chút hỗn loạn, nếu như không có người đến thì Bạch Vũ Quân có thể nhờ vào khứu giác tìm được nhiều đầu mối hơn.
"Còn có phòng người chết nào chưa có ai vào không?" Bạch Vũ Quân hỏi.
Bộ đầu suy nghĩ một chút.
"Có, gian phòng nha hoàn, nơi đó quay lưng về phía mặt trời nên không có ánh nắng, cực kì âm u."
"Dẫn đường."
Đoàn người ra khỏi phòng ngủ chính đi thẳng đến gian phòng nha hoàn. . .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.