Vương Vệ Đình bị tiếng đập cửa đột ngột này làm cho sợ tới mức cả người run lên, tay nải trong tay lại rơi xuống đất. Hắn quay đầu lại, hoảng sợ mà nhìn về phía Vương Khi Vân, không lên tiếng, chỉ há miệng chỉ chỉ ra cửa. 
Sắc mặt Vương Khi Vân âm trầm mà nhìn chăm chú vào ván cửa, hơi nghiêng đầu ra hiệu cho nhi tử im lặng, sau đó ông ta hắng giọng hỏi người bên ngoài, “Trình lão đệ, là ngươi sao?” 
Giọng Trình Đức Hiên vang lên ở cửa, “Vương đại nhân, đúng là tại hạ, thánh thượng niệm ngài đã nhiều ngày nay làm lụng vất vả nên đặc biệt để ta bốc vài thang thuốc bổ đến đưa cho ngài.” 
Câu này ông ta nói không nhanh không chậm, nhưng lại không cho hai người bên trong cửa cơ hội từ chối. Vương Vệ Đình nghe thấy lời này rồi thì sợ tới mức hồn mất vía, nhặt tay nải lên liền rón rén mà chạy vào trong phòng, muốn trộm quay về chỗ ẩn thân của mình —— khu nhà kề của bọn hạ nhân. Nửa tháng này hắn vẫn ở đó, ngày ngủ đêm ra, không dám để người khác thấy. 
Nhưng lúc đi qua bên người phụ thân, tay hắn lại bị túm lấy, Vương Khi Vân giương mắt nhìn hắn nói, “Đừng trốn, đã trốn nhiều ngày thế rồi, ngươi không phiền nhưng ta phiền.” 
Vương Vệ Đình hạ giọng, “Phụ thân, ngài nói cái gì thế, nếu để người khác biết ta sống lại, vậy quan phủ tùy thời sẽ đến xét nhà, đến lúc đó…… Đến lúc đó ta…… Chuyện ta ăn thịt người sẽ không giấu được đâu.” 
Vương Khi Vân liếc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427976/quyen-18-chuong-655.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.