“Tỷ phu, ngài có phải đã chẳng còn nhớ gì đến đại tỷ nữa không? Rốt cuộc, hai người chỉ ở chung vài ngày. Ngài không cần phủ nhận, lời này ta phải nói, đó là lời đại tỷ tự mình nói, khi đó ta còn nhỏ, tuy không hoàn toàn hiểu tình yêu nam nữa nhưng vẫn có thể nhận ra tình cảm của nàng với ngài trong lời nói chuyện với nhị tỷ. Nàng nói vào ngày hai người thành hôn, nàng chán đến chết mà ngồi trong phòng chờ ngài, chờ đến tận nửa đêm mới thấy ngài mang theo một cây đèn từ bên ngoài tiến vào. Nàng bị hù nhảy dựng, tay vội chân loạn mà đi lấy khăn voan, ngài lại cười nhạt với nàng, mặt lộ vẻ xin lỗi nói: Thực xin lỗi, bọn họ nháo lâu quá, nàng chờ mệt mỏi rồi đúng không?” 
“Đại tỷ nói lúc ấy nàng đã ngây ngẩn cả người, bởi vì nụ cười của ngài giống ánh mặt trời xua tan băng giá, khiến cả người nàng tan chảy. Nàng còn nói mình thật sự là nữ tử may mắn nhất trên thế gian này vì đã yêu phu quân mình nắm tay cả đời trong ngày đại hôn đó.” 
“Đúng rồi tỷ phu, ngài nhất định đã nghe không ít lời nhàn ngôn toái ngữ, ví dụ như chuyện của Hà Tư. Hắn xác thật quen đại tỷ sớm hơn ngài một chút, nhưng đại tỷ chỉ đồng tình hắn chứ không có chút tư tình nào. Nhưng Hà Tư là người bướng bỉnh, sau khi ngài tòng quân, hắn vẫn không quên được đại tỷ, thậm chí còn trộm theo dõi nàng, lại gặp mặt nàng vài lần. Sau khi đại tỷ chết, chúng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427973/quyen-18-chuong-652.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.