Lời vừa dứt, Trình Mục Duc lập tức thấy thắt lưng căng thẳng, cúi người nhìn mới thấy một sợi tơ hồng đã quấn lấy thân hắn, thậm chí còn thắt một cái nút xinh đẹp.
“Đây là hoa bỉ ngạn, ở chỗ ta, loài hoa này mọc ở hai bên bờ sông, hoa mọc thì không thấy lá, có lá thì không có hoa, hoa và lá không gặp nhau, luôn luôn bỏ lỡ. Trình Mục Du, từ đây ngươi sẽ phải buông bỏ mọi việc trên nhân gian, làm một vị phán quán thiết diện vô tư, không bị thất tình lục dục quấy nhiễu.”
Nói xong, Thôi Giác kéo sợi tơ hồng kia, kéo hắn về phía trước.
Trong một khắc này, Trình Mục Du lập tức cảm thấy cảnh vật trước mắt có chút không thích hợp, tuy xung quanh vẫn là một mảnh cánh đồng tuyết vô bờ nhưng đột nhiên có rất nhiều bóng hình hiện ra, bọn họ trong suốt, liếc mắt một cái là có thể nhìn xuyên qua thân thể họ tới nơi khác. Chẳng qua bọn họ vẫn kiên định với mục tiêu mà bước về phía trước, giống như nơi đó là nơi cuối cùng họ phải đến.
Nơi đó cũng chính là nơi hắn phải đến, từ nay trên thế gian này không còn Trình Mục Du, mà địa phủ lại có thêm một vị phán quan.
Nhưng cho dù hắn có thể chưởng quản sinh tử, khiến chúng quỷ sợ hãi nhưng cuối cùng cũng không thể cảm nhận được nhân tình. Tấn Nhi, Tích Tích, còn có nàng cuối cùng vẫn là cách hắn một bờ sông.
“Trình Mục Du, hắn bảo chàng đi thì chàng liền đi theo sao?”
Sau lưng bỗng nhiên vang lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427936/quyen-17-chuong-615.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.