Mặt Đổng phu nhân lập tức xanh trắng, lông mi dính vài bông tuyết, thậm chí còn rơi một giọt nước mắt, “Quan gia, Trình đại nhân để ngài canh giữ bên ngoài Đổng gia là sợ ta chạy đi sao? Chẳng lẽ ngài ấy lại hoài nghi ta? Dân phụ chỉ một thân một mình, bơ vơ không nơi nương tựa, còn có thể vi phạm chuyện gì nữa chứ?”
Sử Phi gục đầu xuống không nhìn vào mắt nàng ta, giống như làm thế có thể khiến ý chí kiên định, không bị suy nghĩ phức tạp quấy nhiễu vậy.
Nhưng đột nhiên bát trà kia được đưa đến, Đổng phu nhân đem nắp trà mở ra, hơi nước nóng hầm hập liền ập đến, khiến mỗi cái lỗ chân lông trên mặt hắn đều ấm áp.
“Quan gia, chỉ cần uống xong chén trà này thì ngài sẽ cảm thấy ấm áp hơn.” Giọng nàng ta giống như đến từ chân trời, phiêu đãng mờ mịt, có chút không thật.
Sử Phi chỉ cảm thấy đầu óc ong ong lên, trước mắt như bịt kín một tầng sương trắng. hắn đem tay của Đổng phu nhân đẩy ra, lảo đảo lùi về sau, chỉ vào nàng ta trách mắng, “Ngươi…… Ngươi bôi thuốc mê lên nắp trà?”
Đổng phu nhân lắc đầu cười, đem nắp trà ném vào một tầng tuyết trắng mới tích lại trên đất, lạnh lùng nói: “Ta biết ngươi tâm tư kín đáo, sẽ không uống trà ta đưa tới thế nên ta chỉ đem thuốc bột bôi lên nắp chén trà.” Nói tới đây, nàng ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua tuyết bay đầu trời, tròng mắt vừa chuyển liền nhẹ giọng nói, “Quan gia, nếu ngươi còn mệnh mà sống sót
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427928/quyen-17-chuong-607.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.