Trình Mục Du ngồi trước bàn, lưng thẳng tắp không nhúc nhích.
Hắn đã duy trì tư thế này mấy canh giờ, thậm chí ngọn nến bên cạnh tắt, giọt nến chảy đến trên tay áo hắn cũng không phát hiện ra.
Trong đầu hắn chỉ có từng mảnh ký ức không ngừng hiện ra: Lần đầu tiên hắn gặp nàng thì nàng chỉ là một tiểu cô nương bảy, tám tuổi,cuộn tròn người trong bẫy thú, giống một con nai con bất lực. Sau đó hắn cứu nàng, cẩn thận, tỉ mỉ chiếu cố, điều trị vết thương cho nàng, lại dùng yêu thương mà an ủi nỗi đau mất cha của nàng.
Đến tận sau này Tưởng Tích Tích coi hắn như phụ thân, như huynh trưởng, lo lắng từng miếng ăn giấc ngủ cho hắn, còn coi đứa trẻ mất mẹ là Tấn Nhi như đệ đệ mà sủng ái.
Giữa bọn họ tuy không có quan hệ huyết thống nhưng lại thân mật hơn cả người thân.
Hắn thậm chí cảm thấy Tưởng Tích Tích sớm đã thành một phần của hắn, hoặc phải nói nàng là một bản sao của hắn: Nàng là do một tay hắn dạy dỗ, cũng tràn đầy nhiệt huyết như hắn, ghét cái ác như thù. Những gì hắn nghĩ nàng đều có thể đoán được, ngay cả khi tình cảm của hắn với Yến Nương còn chưa rõ ràng thì nàng chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấu, lại trợ giúp hắn xác định rõ.
Nhưng hiện tại nàng đi rồi, hoàn toàn ngoài dự đoán của hắn, cứ thế vô thanh vô tức. Vì thế lúc nhìn thấy khuôn mặt không còn hơi thở của Tích Tích, hắn vẫn không tin nổi, vẫn cho rằng mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427925/quyen-17-chuong-604.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.