Sau khi từ Vương phủ đi ra thì chân trời đã lộ ra một tia ám sắc. Trình Mục Du cùng Yến Nương lên chiếc xe ngựa ngoài cửa, ngồi đối mặt với nhau lặng im, không nói một lời. Xe ngựa chạy dọc con phố dài, sau chừng nửa canh giờ thì sắc trời cũng đã tối mịt, hoàng hôn rốt cuộc không chịu nổi thời gian kéo xuống mà rơi xuống bên ngoài thành Biện Lương.
Khi ánh chiều tà cuối cùng bị đỉnh núi phía xa cắn nuốt, Yến Nương rốt cuộc cũng đánh vỡ sự im lặng chết chóc bên trong xe ngựa. Nàng nhìn về phía Trình Mục Du, nhẹ giọng hỏi, “Quan nhân, từ khi ra khỏi Vương phủ thì tâm sự của chàng liền nặng nề, không bằng chàng nói ra để ta cùng chàng phân ưu.”
Trình Mục Du nhìn về phía Yến Nương, trong bóng đêm đôi mắt nàng sáng lấp lánh, giống như sao trời lập lòe.
Hắn nhìn chăm chú vào đôi mắt nàng, gằn từng chữ, “Phu nhân, hôm nay chúng ta đi Chu gia và Vương gia. Chu gia là nơi đầu tiên thu mua Đằng Hồ, sau đó nàng ta bị Chu công tử bán qua tay cho Vương công tử. Phu nhân có nhớ rõ vị Chu công tử kia và Vương đại nhân miêu tả Đằng Hồ như thế nào không?”
Yến Nương nhướng mày, nhẹ giọng nói, “Chu công tử bởi vì mỹ mạo của Đằng Hồ nên mới mua nàng ta về, hắn nói năm đó hắn tới Dương Châu, liếc mắt một cái liền nhìn trúng Đằng Hồ, bởi vì nàng kia là người xuất sắc nhất trong đám Minh Linh nữ.”
“Nhưng một tuyệt thế giai nhân như vậy lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427919/quyen-17-chuong-598.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.