Áo liệm màu đen thêu đầy hoa cúc, như từng móng vuốt giương lên, túm chặt lấy Tưởng Tích Tích, nàng ngửng thở nói, “Ngươi là…… Đổng lão thái thái?”
Bà lão giật giật đôi môi khô quắt, miệng bỗng nhiên biến thành một cái động bằng bàn tay, bà ta cố gắng dốc hết sức để hô lên hai chữ với Tưởng Tích Tích: “Cứu…… Ta……”
Tưởng Tích Tích sửng sốt, không biết những lời không đầu không đuôi của bà ta có ý gì, đành hỏi tiếp, “Ngươi chết như thế nào? Bị ai hại chết?”
Lão bà bà bỗng cứng người, trong đôi mắt dâng lên hận ý dày đặc, bà ta chậm rãi xoay đầu, ánh mắt nhìn vào căn phòng chính giữa viện, nơi Đổng Tông Nguyên đang ở.
“Ngươi thật sự bị thân sinh nhi tử mưu hại sao?” Ngực Tưởng Tích Tích như bị một đám bông lấp kín, khó chịu vô cùng.
Bà lão không nói gì, hốc mắt lại có một dòng huyết lệ chảy ra, dưới ánh trăng nó biến thành màu đen, vừa thê lương vừa khiếp người.
Trong lòng Tưởng Tích Tích hoảng hốt, thân mình kịch liệt run rẩy, chân không tự giác đi tới bên Đổng lão thái thái, hai tay nắm thành quyền, đi tới trước mặt bà ta, gằn từng chữ, “Mau nói với ta tình hình thực tế, có lẽ ta có thể giúp ngươi.”
Bà lão hơi mấp máy môi, hai mắt ngắm nhìn trên mặt Tưởng Tích Tích, nhìn chằm chằm đến mức lông tơ cả người nàng dựng hết lên.
Nhưng lúc bà ta vừa muốn nói ra chân tướng đè ở trong lòng mình thì cả người đột nhiên căng đến thẳng tắp, một sợi tơ hồng xuyên qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427907/quyen-17-chuong-586.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.