Tên hòa thượng trẻ tuổi nghe được động tĩnh dưới hố thì bò đến miệng hố, vừa thấy thì đã bị cảnh tượng kia dọa cho hồn phi phách tán: Sư phụ đang dựng thẳng một cánh tay, những ngón tay nhưng móng vuốt của chim ưng nằm gắt gao túm lấy cánh tay tên tiểu hòa thượng.
Cũng may tuy hắn sợ hãi nhưng đầu óc lại vẫn thanh tỉnh. Hắn nhớ rõ rằng dân gian có một loại cách nói: Thân thể người tuy đã chết nhưng tinh thần chưa chết, cho nên vẫn có phản ứng với kích thích từ bên ngoài. Chắc vừa rồi sư đệ chạm vào xác sư phụ nên mới xảy ra tình trạng cổ quái thế này.
Nghĩ đến đây, hòa thượng trẻ tuổi kia không hề do dự mà nhanh nhẹn trèo vào bên trong, giơ cái xẻng trong tay lên, dùng sức đánh lên xác lão hòa thượng kia.
Vừa mới đánh xuống thì đã có tiếng xương gãy vang lên, tiểu hòa thượng co rúm một bên cũng sợ tới mức hét chói tai, trong lúc bất tri bất giác hắn đã tiểu ra quần.
Cũng may sau một cú đánh mạnh, tay lão hòa thượng cuối cùng cũng buông ra, cánh tay vô lực gục xuống, giống một khối bông vải mềm, rốt cuộc không dựng đứng nữa.
Hòa thượng trẻ tuổi lúc này mới ném xẻng xuống, nặng nề thở một hơi, đem tiểu hòa thượng còn ngồi trên đất nâng lên nói: “Sư đệ, không sao, lúc này ông ta đã chết rồi, ngươi đừng sợ.” Nói xong hắn thấy tiểu hòa thượng vẫn che lỗ tai trầm mặc không lên tiếng thì vội nhìn đến mặt hắn, thấy hắn ngơ ngắc trừng mắt nhìn, giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427898/quyen-17-chuong-577.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.