Lý Vân Trạch đi vào Đồng Hiện thôn vào một đêm gió dập mưa vùi. Đêm đó, cả người hắn bị mưa xối ướt đẫm, hơn nữa vì đuổi một đường nên sức lực sớm đã cạn kiệt. Sau khi bị ngã trên còn đường lầy lội, cổ chân bị thương thì hắn không sao bò dậy nổi nữa. Nếu không phải gặp được Ngưu Mẫn về nhà muộn thì cái mạng này của hắn hẳn là phải để lại nơi chỉ cách thôn làng cỡ nửa dặm đường này.
Ngưu Mẫn đen vị thư sinh nhìn như nửa sống nửa chết này liều mạng kéo về nhà, lại để bà tử nhà hắn nấu một nồi nước lá, nhân lúc còn nóng mà rót vào bụng Lý Vân Trạch. Lúc này khuôn mặt xanh mét kia mới có chút huyết sắc giống người.
“Huynh đệ, bây giờ ngươi cảm thấy thế nào? Cơ thể còn lạnh không?” Ngưu Mẫn ngồi ở mép giường, ánh mắt quan tâm.
Lý Vân Trạch nhếch miệng cười cười, “Hôm nay may gặp được đại ca, nếu không chỉ sợ ta chẳng có cách nào đến được Biện Lương. Hiện tại ta đã không còn khó chịu gì, chỉ có cổ chân vẫn còn đau, mới vừa rồi sờ thấy đã sưng lên, hẳn phải ở đây quấy rầy đại ca mấy ngày.”
Ngưu Mẫn phất tay, “Không có gì, ngươi cứ việc ở lại, nơi này chỉ có ta, bà tử và đứa nhỏ ba người ở, thêm ngươi cũng tiện. Nhưng vừa rồi nghe ngươi nói muốn tới Biện Lương, không biết ngươi ngàn dặm xa xôi đến kinh đô làm cái gì?”
Lý Vân Trạch ngượng ngùng cười cười, “Không dối gạt đại ca, ta đã liên tục ba năm chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427851/quyen-15-chuong-530.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.