Tuy nghĩ thế nhưng trong lòng nàng ta vẫn sợ hãi, rốt cuộc giấc mộng vừa rồi quá mức chân thật, mưa máu và cả câu nói kia của Hoàn Thúy, đến giờ vẫn quanh quẩn trong đầu nàng ta, thật lâu không thể tiêu tan.
Nàng ta nói: “Tiểu thư, ngươi sẽ tự nhiên lớn bụng như ta, bị thứ trong bụng phá tan bụng, thân thể chia năm xẻ bảy, không biết rơi chỗ nào.”
Nghĩ đến đây, Chung Mẫn hoảng đến độ duỗi tay sờ bụng mình, còn may, bụng nàng ta không có động tĩnh gì, không có dấu hiệu có thai.
Trên trán nàng ta là mồ hôi lạnh, lúc này mới cảm thấy trung y đã ướt mồ hôi, gió đêm từ cửa sổ thổi vào khiến nàng ta nhịn không được rùng mình một cái, vội nằm lên giường, chui vào chăn gấm, hướng ra ngoài cửa gọi, “Bưng trà tiến vào, ta khát.”
Nha hoàn gác đêm giống như đã ngủ, không có ai đáp lại. Chung Mẫn vì thế cũng không kiên nhẫn mà lại kêu một tiếng, “Đồ chết dẫm, ngủ còn say hơn cả ta, cẩn thận ra lột da ngươi.”
Lời vừa nói xong, cửa phòng “Kẽo kẹt” một tiếng mở ra, Chung Mẫn cho rằng nha hoàn kia rốt cuộc đã bị mình đánh thức, vì thế khinh thường mà cười lạnh một tiếng, mí mắt cũng không nâng đã nói, “Sợ rồi hả? Về sau biết điều mà nhanh nhẹn chút, còn dám ngủ gật, ta liền……”
Giọng nói của nầng ta đột nhiên im bặt, giống như bị thiếu dưỡng khí vậy. Bởi vì, nàng ta thấy một đôi chân, một đôi không đi giày, dính đầy cáu bẩn, chúng nó đang đứng trước giường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427838/quyen-15-chuong-517.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.