Thấy Trình Mục Du không hề nói gì, Yến Nương dạo bước đi lên trước, bi thương trong mắt cũng hóa thành thương xót nhè nhẹ, nàng nhẹ giọng nói, “Quan phủ đến nơi này là sợ số người đến tế bái quá nhiều sẽ gây ra chuyện không hay. Còn những người này sở dĩ hàng năm đều tụ tập là để dùng cách này gây ra áp lực cho triều đình, bức bách kẻ cầm quyền mau chóng tìm ra hung thủ của thảm kịch năm xưa, không được quên nỗi thống khổ của họ. Cho nên mỗi năm đến ngày này bọn họ lại không quản ngàn dặm xa xôi tụ hội bên kênh đào này, dùng phương thức im lặng nhưng lay động lòng người nhất để biểu đạt sự oán hận và bất mãn của mình.” Nói đến đây, nàng ngưng thần nhìn Trình Mục Du, “Đại nhân, Yến Nương không nói sai chứ? Ít ngày nữa sẽ có thuyền muối cập bờ, vì thế số người đến tế bái năm nay đặc biệt nhiều so với năm vừa rồi. Bá tánh không dám nhiều lời, nhưng tâm ý của bọn họ hóa thành hương nến này, chỉ không biết kẻ cầm quyền có đồng cảm với họ hay không.” Lúc này ánh mắt nàng trở nên xa xưa hơn, “Ta cũng không cho rằng thống khổ có thể theo hương nến bay lên mà tiêu trừ, ngược lại, chỉ có tiêu trừ căn nguyên của thống khổ thì trong lòng mới có thể yên ổn Nói vậy thì những người này cũng giống ta, ở trong lòng bọn họ chỉ có bắt được hung phạm, vì thân nhân đã chết báo thù thì sự việc này mới chân chính qua đi, nếu không quãng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427811/quyen-15-chuong-490.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.