Tưởng Tích Tích vốn đang định bày tỏ phẫn nộ với nàng ta, lại thấy nàng ta như thế thì vội tiến lên hỏi, “Mất tích ư? Từ khi chúng ta tách ra mới chưa đến một canh giờ, một người đang sống sao tự nhiên lại không thấy?”
Nàng kia cũng không ương ngạnh như vừa rồi nữa mà thút tha thút thít nức nở nói, “Ta gọi là Chung Mẫn, là nữ nhi của môn hạ thị lang Chung Chí Thanh, Hoàn Thúy là nha hoàn bên người của ta. Đã nhiều ngày nay ta tới nhà cữu công ở Tân An ở. Mới vừa rồi ta cùng Hoàn Thúy đi dâng hương xong liền ra khỏi chùa, đi được nửa đường thì ta thấy trong rừng có hoa dại nở, liền cùng nàng đi vào đó chơi. Ai ngờ đi tới đi lui lại thấy áng sáng càng ngày càng tốt, chung quanh cây cối cùng càng ngày càng dày đặc, lúc này chúng ta mới phát hiện mình đã đi vào trong rừng sâu, đưa mắt trông về phía xa lại chẳng thấy con đường vừa đi đâu cả. Lòng ta sợ hãi, liền kéo Hoàn Thúy sờ soạng đi về phía trước, nhưng vừa đi được vài bước thì lại nghe thấy sau lưng vang lên vài tiếng quái âm, lúc quay đầu lại thì cái gì cũng không thấy rõ, chỉ ẩn ẩn nhìn thấy một bóng dáng màu đen đứng sau cây đại thụ. Hoàn Thúy sợ tới mức la lên một tiếng, bỏ ta lại mà chạy về phía trước, ta ở đằng sau gọi vài lần nàng cũng không quay đầu lại. Lúc ấy tình huống nguy cấp, ta cũng chẳng thể để ý nhiều, tự mình chạy trốn, không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427808/quyen-15-chuong-487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.