Võ ngủ rồi, còn thường thường phát ra vài tiếng nói mê, mơ hồ không rõ, căn bản không biết hắn đang nói những gì.
Trình Mục Du nhìn khuôn mặt râu ria xồm xoàm của hắn thì khóe miệng tràn ra một nụ cười nhẹ: Rốt cuộc vẫn là hài tử, ở trong tình huống nguy cấp thế này, hai tay bị trói bằng dây thừng, thế mà hắn vẫn có thể lấy loại tư thế này để tiến vào mộng đẹp. Nghĩ lại thì hắn lại lắc đầu thở dài: Hắn cũng không phải chỉ là một hài tử sao? Mấy trăm năm trước, hắn bị nhốt vào trong túi da trâu, ném vào đầm lầy thì còn chưa đủ 16 tuổi, chẳng qua thân thể có tàn tật, đặc biệt là đôi tay đã bị biến dạng nghiêm trọng, đến chiếc đũa cũng cầm không được.
Nghĩ đến đây, hắn vội vàng ngăn cảm tâm trạng đồng tình của mình, trong miệng cũng mắng nhẹ vài tiếng: “Trình Mục Du a Trình Mục Du, khi nào rồi mà ngươi còn vì người khác suy tính?”
Hắn hung hăng lắc đầu, đem toàn bộ suy nghĩ chuyển đến tình thế hiện tại. Vừa rồi theo Võ nói thì hai nha dịch kia cũng đã bị đoạt xá, đối với hắn và Tấn Nhi, bọn họ không có ý định lưu lại người sống, mà tất cả là do thân phận của họ gây ra: Bọn nha dịch bị đoạt xá, sau khi trở lại quan phủ, có thể tùy tiện lừa gạt qua, người ngoài cũng sẽ không nghi ngờ nhưng Trình Mục Du là huyện lệnh Tân An, mặc kệ bị ai bám vào người thì sau khi án dứt, một lời nói ra cũng sẽ dễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427792/quyen-14-chuong-471.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.