Tưởng Tích Tích mới vừa tiến vào sân đã đâm vào một người đi ra, nếu không phải Yến Nương kịp thời đỡ lấy nàng thì thiếu chút nữa nàng đã ngã ngồi xuống đất. Nhưng người kia lại không hề xin lỗi mà chỉ vội vã đi ra cửa, trong chốc lát đã biến mất trên con đường mòn trước cửa.
“Là ai không có mắt thế chứ, đau chết mất.” Tưởng Tích Tích ôm bụng, nhìn bóng người kia hung hăng mắng thầm vài câu. Mắng xong nàng lại cảm thấy người nọ quen mắt, trong đầu nghĩ nửa ngày bỗng nhìn Yến Nương, lắp bắp nói, “Yến cô nương, người vừa rồi…… Người nọ chính là ở trong rừng cây cùng tẩu tử……”
Yến Nương khẽ gật đầu, ý bảo nàng không cần lên tiếng, sau đó giữ tay nàng đi xuyên qua sân vào trước đường. Vốn tưởng rằng trong phòng đang là mưa rền gió dữ nhưng không nghĩ rằng mọi người trong phòng đều đang vui mừng tràn ngập. Đặc biệt là Trình Khải Sơn, hắn đang tươi cười đầy mặt mà lôi kéo Trình Mục Du mà khen không dứt miệng.
Tưởng Tích Tích nhìn Yến Nương một cái, sau đó hỏi Trình Mục du, “Đại nhân, có việc vui gì sao?”
“Tưởng cô nương, đường ca thật là Hoa Đà tái thế, huynh ấy thế nhưng có thể trị khỏi cho phụ thân rồi.” Trả lời nàng là Trình Khải Sơn, hiện tại trên mặt hắn đều là sùng bái, hiển nhiên hắn đã đem Trình Mục Du trở thành Thần Tiên Sống, hận không thể xây một tòa miếu mà mang hắn lên thờ.
Trong lòng Tưởng Tích Tích rất vui vẻ, “Thật sao? Vậy thì tốt quá,” nghĩ nghĩ xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427770/quyen-14-chuong-449.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.