“Ý đại nhân là đầm lầy có thể bảo quản nguyên trạng cho thi thể sao? Cho dù thời gian có qua trăm năm đi nữa?” Tưởng Tích Tích rốt cuộc cũng hiểu ra ý trong lời hắn, nàng càng nghĩ không ra, “Chẳng qua là bùn lầy mà thôi, sao có thể thần kỳ như thế chứ?” “Bởi vì cổ nhân cho rằng đầm lầy là cánh cửa để đi thông sang một thế giới khác, ở nơi đó không thể sống cũng không thể chết, cho nên xác chết mới không bị mục rữa, vĩnh viễn …..” Yến Nương nhìn chằm chằm vào Tưởng Tích Tích nói ra mấy chữ này, ánh mắt của nàng thực lạnh, ngữ khí cũng trầm thấp bình thản. Tưởng Tích Tích phảng phất như bị đôi mắt đen kia hút mất, rồi bị đặt vào trong một đầm lầy ẩm ướt, lạnh lẽo. Nàng còn nhớ rõ cảm giác bị nó cắn nuốt, trong nháy mắt kia mọi hy vọng đều bị nó nuốt hết, trong đầu là hắc ám vô tận tràn ngập, thân thể mệt đến giống như dổ đầy sắt, mỏi mệt đến cực điểm, thậm chí sức lực để nghĩ ngợi cũng không có. Lúc nàng đang hãm sâu vào suy nghĩ không thể thoát ra được thì ngoài cửa sổ bỗng có một cơn gió thổi đến, ngọn nến trên bàn nỗ lực chống đỡ trong chốc lát, rốt cuộc không chống lại được gió thu liền lắc lư vài cái rồi hoàn toàn tắt ngấm, chỉ còn dư lại một sợi khói đen lơ lửng trong không trung. Tưởng Tích Tích vội đi đến muốn thắp lại thì lại bị Yến Nương ngăn cản, “Ta mệt mỏi, đại nhân cùng cô nương cũng trở về phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427765/quyen-14-chuong-444.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.