Người ở bên ngoài xe ngựa bị hành động của Trình Mục Du làm cho sợ tới mức nhảy dựng, vội lao lên hỏi, “Đại nhân, làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Trình Mục Du lúc này mới thấy rõ người đến là Tưởng Tích Tích, vì thế hắn mới nhẹ nhàng thở ra, lại hướng Tấn Nhi nhìn lại thì phát hiện vòng cổ của hắn cũng đã đứng yên, kỳ lân kia chỉ đang giương miệng nhìn mình, bộ dạng ngu ngốc. Nhưng một màn kia vẫn khiến lòng hắn sợ hãi, vì thế hắn hướng Tưởng Tích Tích hỏi, “Ngươi đi dò đường có phát hiện ra được gì không?”
Tưởng Tích Tích thấy hai người đều bình an không có việc gì mới yên tâm nói, “Đại nhân, trách không được chúng ta lại không nhìn thấy khói bếp, hóa ra thôn kia ẩn trong một khe núi phía sau cánh rừng, mọi thứ đều bị chắn hết, hơn nữa khe núi lại sâu, nếu không phải thuộc hạ tự mình đi vào thì đúng là sẽ không tìm thấy Kinh Môn thôn.”
Nghe được thôn trang đã ở phía trước, trong lòng Trình Mục Du tức khắc khoan khoái không ít. Chỉ là chuyện vừa rồi quá sức kỳ quặc nên hắn không muốn ở lại nơi đó lâu. Hắn vội ôm Tấn Nhi từ trong xe ngựa nhảy xuống, nói với Tưởng Tích Tích, “Xe ngựa không qua được rừng cây rồi, không bằng chúng ta đem xe ngựa để lại chỗ này, còn chúng ta dẫn ngựa đi qua.”
Tưởng Tích Tích đáp vâng, lại dắt ngựa đi ra, theo sau Trình Mục Du đi vào cánh rừng.
Trong rừng không có đường, bốn phương tám hướng đều là cây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427761/quyen-14-chuong-440.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.