Tiêu Sước ngơ ngẩn, bà tuy vẫn luôn tùy ý, không coi thế tục ra gì, nhưng cùng một nam nhân, lại là một người xa lạ uống chung một bầu rượu thì đây là lần đầu tiên.
Nam nhân kia thấy bà chậm chạp không tiếp bầu rượu thì rốt cuộc xoay người lại, nhìn thẳng vào bà, trong đôi mắt phượng hơi nhếch lên lóe lên tia sáng nghịch ngợm, bên môi cũng tràn ra một tia trêu chọc, “Cô nương thật mĩ mạo, chẳng lẽ lại sợ trong này có độc khiến ngươi ngất đi, rồi bị ta khiêng về làm áp trại phu nhân sao?”
Nếu là người khác thì lúc nói ra những lời này đã sớm bị Tiêu Sước dùng cục đá đập mù mắt rồi, nhưng lời nói giỡn từ miệng hắn lại hoàn toàn không có ý láu cá, khiến cả người bà ta chấn động, trên mặt nổi lên hai rặng mây đỏ. Vì thế, bà ta ôm lấy bầu rượu rót vào trong miệng, “Ừng ực ừng ực” uống nửa bầu rượu, “Ai sau trước còn chưa biết đâu. Ta từ nhỏ đi theo phụ thân ở trong rừng cưỡi ngựa bắn cung, đã quen mồm to ăn thịt tươi, uống rượu, công tử đừng coi khinh ta.” Lời vừa xong bà ta lại đem bầu rượu trả lại cho hắn, mặt mang theo đắc ý mà cười.
Nam nhân đem bầu rượu quơ quơ, khóe môi lại tràn ra nụ cười, nhưng lần này tươi cười không mang theo trêu chọc, ngược lại mang theo vài phần khâm phục, “Có ý tứ, lần đầu tiên ta nhìn thấy người như cô nương, về sau đã có người bồi ta uống rượu, cũng thú vị lắm.”
“Công tử nói lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427748/quyen-13-chuong-427.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.