Đêm đen như mực, phảng phất như một mảng mực nồng đậm được vẽ lên phía chân trời, đến ngôi sao cũng không hề có.
Sương mù ban đêm đánh úp lại, giữa mùa hạ mà đêm lại có chút lạnh lẽo, đối với hai người đang cẩn thận vội vã đi trên đường mà nói thì cái này cũng không có gì. Bọn họ đi vài bước liền quay đầu lại nhìn một chút, thỉnh thoảng lại bị con cú thình lình bay vụt qua làm giật mình, cả người là một tầng mồ hôi mỏng. Cho nên lúc đi được đến cửa Hoàng gia thì y phục dạ hành cơ hồ đã ướt đẫm.
Trình Mục Du cùng Tưởng Tích Tích cởi áo khoác màu đen che chở bên ngoài ra, lấy lại bình tĩnh, gõ nhẹ lên phiến cửa gỗ cũ nát.
“Ai?” Trong phòng truyền ra giọng nói suy yếu và cảnh giác.
Trình Mục Du ra hiệu để Tưởng Tích Tích đi lên trước một bước, “Hoàng gia đại tẩu, chúng ta là thân nhân của Lưu Thành Mậu, lần này mạo muội lại đây, là muốn cùng ngài thảo luận vụ án, để hỗ trợ quan phủ phá án.”
Bên trong không có động tĩnh, nhưng chỉ một lát sau, cửa được mở ra, một khuôn mặt che kín nước mắt dò ra từ bên trong, “Mời hai người vào, tất cả mọi người đều đồng bệnh tương liên, cũng không cần giữ lễ tiết, mau mời vào ngồi.”
Hai người liếc nhìn nhau, đều cho rằng Hoàng gia đại tẩu là người dễ nói chuyện. Tin đồn bọn họ nghe được cũng không sai, Hoàng sư gia kia làm người phúc hậu, cho nên vẫn luôn không hòa thuận với Khúc Chính Khôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427735/quyen-13-chuong-414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.