Từ Tử Minh xé xuống một góc quần áo che lại miệng mũi, tay chân nhẹ nhàng đẩy ra hai cánh cửa gỗ, thân mình chợt lóe vào bên trong cánh cửa. Trong viện hoang vu bày hai mươi mấy cỗ thi thể, được đậy vải bố trắng, trong đêm tối càng thêm trắng bệch ghê người, khiến Từ Tử Minh trong lòng hoảng hốt. Từ khi nào, trước mặt hắn đã hiện lên một núi thi thể tàn khuyết, hình dạng đáng sợ, bộ mặt vặn vẹo. Hắn vốn nên cùng nằm trong sơn cốc kia với bọn họ, nhưng hắn vẫn còn sống, một mình, rơi vào bước đường cùng. Từ Tử Minh dùng sức lắc lắc đầu, đem ký ức thảm thiết kia rũ ra khỏi đầu, hắn nhìn chằm chằm vào khối thi thể cách mình gần nhất, đi lên trước ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng kéo tấm vải bố trên mặt. Một khuôn mặt của nữ nhân đập vào mắt hắn, hai tròng mắt của nàng ta mở lớn, tròng mắt nhô lên, bên trong đều là không cam lòng và kinh sợ. Chỗ ấn đường bị thủng một lỗ, hẳn là bị cá trong hồ sen rỉa, bên trong da thịt hồng lộ ra đen, đang phun từng trận mùi hôi thối ra ngoài. Cả người Từ Tử Minh run lên, một lần nữa đem vải bố trắng đắp lên mặt nàng, trong miệng nói liên miên nói: “Xin đắc tội, mong ngươi tha thứ cho ta, nhưng nếu muốn tra ra hung phạm thì chỉ có thể làm thế này thôi, không có cách nào khác.” Dứt lời, hắn lại đi đến bên một cỗ thi thể khác, xốc mảnh vải trắng lên thì thấy là một nam tử. Lúc này hắn mới thoáng thở ra, chợt thân mình hắn căng thẳng lên, duỗi tay từ bên hông lấy ra một thanh chủy thủ ngắn. Hắn nuốt một ngụm nước miếng, dập đầu lạy nam nhân kia ba cái, nói “Đắc tội,” sau đó đứng thẳng người, hai tay dùng lực, “Chi” một tiếng cắt mở bụng của thi thể kia. Một cổ tanh tưởi tràn ra khỏi bụng hắn, Từ Tử Minh cố nén cảm giác buồn nôn trong họng, đem tay duỗi vào trong, cẩn thận sờ soạng bên trong đống huyết nhục mơ hồ kia. Đột nhiên, tay hắn cứng lại, trên mặt là hoảng sợ khủng khiếp, khuôn mặt vốn đã tái nhợt thì nay lại càng giống như phủ một tầng sương trắng, có chút dọa người. Trong khoảng khắc, hắn chậm rãi đem tay rút ra khỏi bụng thi thể kia, chẳng qua giữa hai ngón tay hắn có thêm một sợi tơ hồng. Từ Tử Minh cúi đầu, nhìn dây tơ hồng bình thường kia, nó không dài đến một thước, bị máu nhuộm thành đỏ sậm, tuy bị hắn cầm trong tay nhưng vẫn nhẹ nhàng vặn vẹo giãy giụa, ở đuôi còn hơi cong lên, như một con rắn bị bóp bảy tấc. Từ Tử Minh thở nhẹ một tiếng, đem dây tơ hồng kia ném trên mặt đất, dùng chủy thủ chọc vài cái, đem nó cắt thành mấy đoạn. Nhưng mấy đoạn dây vẫn không chịu yên ổn, liều mạng vặn vẹo trên mặt đất, giống mấy con giòi bọ xấu xí. Thấy thế, Từ Tử Minh lại dẫm mấy cái thật mạnh trên đất, mới khiến chúng nó hoàn toàn yên tĩnh lại. Hắn thở mạnh mấy hơi, cơ bắp trên mặt run rẩy, nhìn chằm chằm mấy đoạn tơ hồng kia, trong miệng lẩm bẩm nói, “Hóa ra là ngươi thật, hóa ra đúng là ngươi……” Hồi ức che trời lấp đất thổi quét đến, hắn nhắm mắt lại, suy nghĩ lại trở về một mùa hè ba mươi năm trước. Tên đăng đồ tử phi lễ tam tiểu thư kia chết đi rồi thì theo phong tục nhà bọn họ sẽ phá bụng, lôi hết ngũ tạng ra, lấy muối thơm chất vào, lại lấy chỉ năm màu khâu lên, lấy ống nhọn rút hết máu, lại dùng vàng bạc làm mặt nạ, chuông đồng để vào tay, sau đó mới để vào quan tài hạ táng. Đương nhiên, phong tục này không phải của người Hán mà là của quý tộc người Liêu mới có. Từ Tử Minh năm đó cũng không gọi là Từ Tử Minh, mà tên hắn là Tiêu Luật, là một người làm trong phủ Thái Úy của người Liêu. Ngày ấy, hắn nghe nói sau khi nam nhân kia bị phá bụng thì trong bụng bò ra một sợi tơ hồng, vô cùng yêu dị mà bám vào người. ở trên mặt đất xoắn đến xoắc đi, khiến mọi người cả kinh chạy trối chết. Tất cả mọi người đều nói, nam nhân kia là trúng tà thuật, cho nên mới chết thê thảm như thế, Tiêu Luật cũng tin tưởng, nhưng cho dù là tà thuật thì cũng phải có người dùng, hắn nhớ tới cặp mắt hung ác bị lửa báo thù thiêu đốt kia thì trong lòng hoảng sợ một ngày. Mặc dù sau đó hắn rời khỏi phủ Thái Úy, đến quân đội làm một binh sĩ bình thường nhưng vẫn sẽ nhớ đến ánh mắt của người kia. Chúng đen tuyền, âm trầm, giống như dòng sông âm lãnh quanh năm không thấy ánh mặt trời, sâu không lường được, hung ác nham hiểm tàn bạo. Nhưng nơi này là Liêu Dương, là lãnh thổ Đại Tống, tuy rằng cũng chịu chiến loạn quấy nhiễn nhưng nói cho cùng thì cũng chỉ là một tiểu huyện thành bình thường, người nọ sau lại đi đến nơi xa xôi này sau nhiều năm để giết người chứ? Nghĩ đến đây, Từ Tử Minh không nhịn được rùng mình một cái. Hắn run run rẩy rẩy đứng lên, trong lòng lại rối rắm không thôi: Rốt cuộc hắn có nên đem chân tướng nói cho Trình Mục Du không? Nói cho hắn thì thân phận của mình sẽ bại lộ, không nói thì đối phó với địch nhân này, bọn họ có thể có nguy hiểm hay không? Trái lo phải nghĩ một hồi lâu, chút tâm tư của hắn vẫn chiếm thế thượng phong vì thế hắn quyết tâm không nói việc này ra. Hắn an ủi mình rằng: Chuyện tới hiện giờ, hắn cũng chỉ biết ai là hung thủ, cũng không biết người kia giết người bằng cách nào, mặc dù hiện tại nói ra tình hình thực tế thì cũng không có bao nhiêu tác dụng, còn không bằng nhắc nhở Trình Mục Du cẩn thận một chút, không cần lỗ mãng hành sự. Nghĩ như thế, Từ Tử Minh thấy thoải mái trong lòng nhiều, hắn đem vải bố lần nữa đắp lên thi thể kia, rón ra rón rén đi đến cửa viện, nhưng vừa đi ra ngoài thì phía sau nổi lên một cơn gió, mà gió này vừa mạnh vừa gấp, đem đám vải trên người mấy thi thể kia tung hết lên, có chỗ tấm vải còn bị cuốn hết lên, giống u linh trong bóng đêm, rung phần phật, dùng sức rơi trên mặt đất. Từ Tử Minh ngẩng đầu, nhìn thấy ánh trăng vàng bị mây đen che phủ, mà mây đen cũng không ngừng từ xa ùn tới, mắt thấy một trận mưa to sắp rơi xuống. “Phải đi nhanh thôi, nếu bị xối, trong chốc lát trở về không tiện giải thích.” Nghĩ đến đây, hắn kéo cửa muốn đi ra ngoài nhưng tay còn chưa chạm vào cửa thì nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn, âm thanh rất nhỏ, đi lại thaajtnhanh, đạp lên mặt đất sàn sạt rung động, nhưng chỉ có tiểu hài tử mới có bước chân như thế này. Từ Tử Minh không dám động, đem mặt dán ở trên ván cửa, nín thở ngưng khí cẩn thận nghe, trong lòng nghi hoặc cao độ: Bên trong huyện nha huyện Liêu Dương này sao lại có hài tử chứ, mặc dù có thì sao đêm hôm khuya khoắt hài tử còn chạy ra ngoài thế này? Nhưng thanh âm cứ thế dâng lên một trận đó, dù hắn cẩn thận nghe thế nào thì cũng không xuất hiện nữa, thứ kia chạy qua trước cửa, sau đó lại bị bóng tối hút đi, cứ thế biến mất. Từ Tử Minh không dám tiếp tục trì hoãn, mà vội vàng lau mồ hôi, đẩy cửa đi ra, bước nhanh đến ven tường, cố sức mà xoay người trèo qua, không quay đầu mà hướng khách điếm chạy tới. Nếu không phải sốt ruột như thế thì hắn hẳn nên lưu ý đến mùi thối và mùi bùn đất tanh tưởi càng ngày càng nặng, bao trùm cả huyện nha.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]