Đoạn Trăn Nhi đem quần áo của Tấn Nhi cùng dụng cụ đều sửa sang lại cho tốt, lại gói cho hắn mấy bao điểm tâm, còn có mấy thứ đồ chơi bằng trúc mà nàng tự làm cho hắn sau đó mới đem cái bao thật to kia cho Tưởng Tích Tích, cười nói, “Đồ vật nhiều, có chút nặng, phiền toái cô nương rồi.”
Tấn Nhi lôi kéo tay nàng, “Chỉ là đi trong nhà tổ phụ ở thôi, cũng không phải ta không trở lại, dì nhỏ, ngươi nếu nhớ Tấn Nhi thì có thể tới tìm ta lúc nào cũng được mà.”
Trăn Nhi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu tròn xoe của hắn, “Ta cũng muốn đi nhưng ông ngoại ngươi không cho, ngay cả cha ngươi cũng không giúp ta nói chuyện, ta xem ra chỉ có thể trốn trong mảnh trời hình vuông này.”
Tưởng Tích Tích hướng nàng cười, “Tam tiểu thư yên tâm, đại nhân đã nói với lão gia rồi, chờ bắt được tên hung thủ kia thì sẽ để ngài ra ngoài. Ngài nhẫn nại chút, đến lúc đó muốn đi đâu thì đi.”
Đoạn Trăn Nhi gật đầu, “Ta cũng hy vọng sớm ngày bắt được hung thủ kia, cũng không phải vì chính mình mà còn vì nhị tỷ. Sáu năm đi qua, hung thủ còn chưa sa lưới, nói vậy ở trên trời nàng cũng khó có thể thoải mái.”
Tưởng Tích Tích ở một bên khuyên giải an ủi nói, “Ngài yên tâm, ngày này hẳn là không còn xa nữa.”
Mấy người nói xong liền đi ra ngoài, nhưng mới vừa đến nội viện đã thấy Lý Thân ôm một nha đầu vẻ mặt vàng vọt, hai mắt nhắm nghiền, đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427703/quyen-12-chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.