“Cảnh xuân tươi đẹp dễ tan, hồng nhan dễ tàn, khoảng khắc hoa nở khó giữ, hồng nhan xương khô thành cát bụi.”
Lão bà bà kia nói lời mà Vương Nhuận Khanh không hiểu lắm, sau đó đi tới bên người nàng, khuôn mặt đầy nếp nhăn đang cười, tạo nên một vòng hằn sâu dữ tợn. Bà ta há cái miệng không răng, lộ ra thịt màu đỏ bên trong, “Cô nương, so với ở chỗ này âm thầm đau khổ thì để lão thân giúp ngươi một phen đi.”
Đầu óc Vương Nhuận Khanh hiện tại hỗn độn một mảnh, trực giác nói rằng người trước mắt này hành tung quỷ quyệt, tuyệt không phải người lương thiện gì. Nhưng kẻ tuyệt vọng thì cũng không còn quá mẫn cảm với sợ hãi nữa, nàng không tự giác mà buột miệng thốt ra, “Giúp thế nào?”
Lão bà bà ha hả cười, “Người khó thoát khỏi già đi, nhưng nếu dùng một phương thức khác khiến bản thân mãi mãi tươi trẻ thì cũng chưa chắc đã không tốt.”
“Mãi mãi tươi trẻ sao?” Vương Nhuận Khanh lặp lại những chữ này, ngốc ngốc mà nhìn mặt đất trong chốc lát, đột nhiên hai đầu gối cong xuống quỳ trước mặt lão bà kia, “Bà bà, chỉ cần có thể vĩnh viễn tươi trẻ, làm gì ta cũng nguyện ý.”
Lão thái bà ngắm nàng ta một cái, khóe mắt tràn ra ý cười, “Thật sự?”
Nụ cười lạnh băng này khiến cả người Vương Nhuận Khanh phát lạnh, nhưng nàng ta chỉ sửng sốt một chút, liền kiên định nói, “Từ nhỏ đến lớn ta cũng chỉ có khuôn mặt xinh đẹp này, trừ cái đó ra chẳng còn gì nữa, cái gì cũng không làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427691/quyen-12-chuong-370.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.