Hết mưa rồi, trong không khí tràn ngập một cỗ oi bức, ẩm ướt, giống như sương mù đang hạ xuống, nơi xa có vài ánh đèn mỏng manh, khiến cho màn đêm càng thêm yên tĩnh.
Yến Nương nói không sai, đêm nay đúng là có một cơn mưa to, nhưng mưa đến nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ chưa đến một canh giờ đã tạnh, biến mất vô tng, chỉ khiến cho không khí càng thêm oi bức.
Tưởng Tích Tích đứng ở phía trước đội ngũ, đem theo mười mấy nha dịch chậm rãi hướng về phía trước. Sử Phi và Sử Kim thì mang theo một đội khác đi tuần tra ở thành nam. Hiện tại, trên người bọn họ đã bị nước mưa làm cho ướt đẫm, quan phục dày nặng dính lên người, lại cản gió khiến cả người rịn ra một tầng mồ hôi nóng.
Tưởng Tích Tích cảnh giác quét mắt trong bóng đêm, không buông tha cho một chút gió thổi cỏ lay nào hết. Trước khi đi Trình Mục Du đã nói với nàng mấy lần, muốn nàng đảm bảo trong khoảng thời gian hắn không ở Tân An thì không thể để phát sinh án mạng nữa. Nàng nhớ kỹ lời hắn, nửa điểm cũng không dám chậm trễ.
Lúc đi qua một con đường hẹp quanh co, Tưởng Tích Tích nhìn thoáng qua bên trong. Đó là một ngõ nhỏ hoang phế đã lâu, phòng ốc ở hai bên không có người ở, có cái thiếu gạch, thiếu ngói, chỉ còn lại mất cây cột trụ tàn phá chống đỡ nóc nhà rách nát. Nhưng càng là những nơi bỏ hoang thì càng dễ dàng giấu người. Tưởng Tích Tích hướng phía sau vẫy tay, đội ngũ đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427660/quyen-11-chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.