Kiều lão gia kích động liên tục gật đầu, vỗ vỗ mu bàn tay của Thẩm Thanh, “Ta vẫn luôn biết đứa nhỏ ngươi không phải vật trong ao, hiện tại ngươi suy nghĩ cẩn thận, cha ngươi trên trời có linh thiêng cũng có thể nhắm mắt.”
Nói xong, ông lôi kéo Thẩm Thanh ngồi xuống, “Ngươi hiện tại có tính toán gì không? Là muốn thi khoa cử hay muốn ta vì ngươi tiến cử. Ta tuy chưa làm quan nhưng cũng quen không ít bằng hữu, nói không chừng có thể giúp chút việc.”
“Không cần đâu bá phụ, mấy ngày nữa, ta chuẩn bị đi tìm một người.” Hắn nói xong liền lấy ra tờ giấy Yến Nương đưa cho, mở ra trước mặt Kiều lão gia.
Kiều lão gia nhìn chằm chằm mấy chữ trên mặt giấy, một lát sau ông ta nhăn mày lại, “Đằng” một tiếng từ bên bàn đứng lên, “Ngươi muốn đi tìm ông ta? Ngươi muốn trở thành môn sinh của ông ta?”
Thẩm Thanh thấy sắc mặt ông ta đột biến thì cũng vội đứng lên, “Ta đối với Triệu đại nhân vẫn rát hâm mộ, ông ấy có cách trị quốc, yêu người tài như mạng, cho nên……”
“Ngươi là cảm thấy mình sống quá lâu rồi hay muốn Phượng Nghi chôn cùng ngươi?” Kiều lão gia đột nhiên đập lên bàn, “Ông ta là người nào? Phế tướng, làm sao có thể giúp ngươi đạt thành tâm nguyện, đó là chưa nói làm môn sinh của ông ta tùy thời đều có khả năng rơi đầu. Ta không hiểu, hoàng thượng nhiều thần tử như vậy, vì sao ngươi cố tình lựa chọn người này chứ?”
Nói xong, Kiều lão gia đặt mông ngồi xuống ghế, tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427654/quyen-11-chuong-333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.