Tưởng Tích Tích nhìn chằm chằm thứ ở trong suối nước kia, nó giống một cọc gỗ lớn. Nàng nhìn nửa ngày mới nhận ra phần đầu trướng to kia là của một người, chẳng qua, “Người” này đã bị thứ gì chém đứt hai cánh tay, cả người sưng đến lợi hại, đã không còn giống “Hình người” nữa.
Lúc nàng không nhúc nhích nhìn chằm chằm khối thi thể “Ngắn gọn” này, Trình Mục Du cũng đi tới bên mép nước, nhìn thấy tình cảnh này thì hắn còn chẳng kịp ôn chuyện với Tưởng Tích Tích đã vội mệnh cho Sử Phi đi theo phía sau vớt thi thể từ trong suối lên bờ.
Thi thể ở trên bờ không bao lâu thì ruồi bọ liền bu đến, tụ ở hai miệng vết thương lớn của nó —— chỗ hai cánh tay biến mất.
Sử Phi bóp mũi, “Đại nhân, người này thoạt nhìn đã chết mấy ngày rồi, không biết người nào có thù oán lớn như thế, đang tâm chặt đứt hai tay hắn.”
Trình Mục Du theo dòng suối nhìn lên trên, “Thượng nguồn con suối này là ở chỗ nào?”
Sử Phi nghĩ nghĩ, “Hẳn là nối tiếp với kênh đào, cho nên thi thể này có khả năng là từ ngoài thành chảy đến đây,” hắn gãi gãi đầu, “Đại nhân, có phải ngài nghĩ đến thi thể này có thể là gã sai vặt mất tích mấy ngày trước của Kiều gia hay không?”
Trình Mục Du không màng đến mùi tanh tưởi xông vào mũi liền ngồi xổm xuống nhìn xác chết kia, “Làn da hắn tuy đã trướng hết lên nhưng tóc lại vẫn dày rậm, chưa có sợi bạc, xương sống thẳng tắp, không có dấu hiệu cong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427646/quyen-11-chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.