Chương trước
Chương sau
“Ngươi muốn biết nguyên nhân Dụ lão gia chết sao? Việc này đã qua nhiều năm rồi, vì sao lại đột nhiên nhắc tới chứ?” Phàn Tình nhìn Tưởng Tích Tích, vẻ mặt khó hiểu.
“Ngươi cứ nói cho ta đã, lát nữa ta sẽ giải thích nguyên nhân cho ngươi.”
“Ta cũng chỉ nghe mẫu thân nói, cái chết của ông ấy cũng không có gì hiếm lạ, nhưng lại giống Phàn Ấm, đều là ngã xuống đấy cốc kia, cứ thế mà chết.”
Lòng bàn tay Tưởng Tích Tích đổ mồ hôi, nàng bắt lấy tay Phàn Tình, “Dụ lão gia chết lúc nào?”
“Phàn Ấm từng nói với ngươi chuyện lúc nhỏ Dụ Vô Thương bị vùi trong mồ rồi đúng không? Chính là không lâu sau chuyện kia thì có một ngày Dụ lão gia một mình đến tằm thần miếu tế bái, nhưng đêm đó ông ấy không trở về, ngày hôm sau có người lên núi tìm thì thấy ông ta đã chết ở đáy vực.” Cánh tay Phàn Tình bị mồ hôi trong tay Tưởng Tích Tích thấm ướt, nàng ta khó chịu vặn tay ra, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi mau nói đi, cứ thế đông một câu, tây một câu khiến lòng ta loạn chết đi được.”
“Dụ Vô Thương có vấn đề.” Tưởng Tích Tích nhìn chằm chằm đêm dài tối đen không nhìn thấy điểm cuối ở ngoài cửa sổ, chậm rãi nói ra mấy chữ này.
“Vấn đề? Vô Thương thì có vấn đề gì? Từ nhỏ ta đã lớn lên cùng hắn, chưa từng cảm thấy hắn có chỗ nào khác người.” Phàn Tình chờ tới chờ lui lại chỉ được một câu như vậy thì tức khắc liền nghĩ Tưởng Tích Tích đúng là chuyện bé xé ra to. Nàng ta cầm khăn lông nhúng vào bồn nước, rồi lại giúp Phàn phu nhân đang hôn mê lau người.
“Vừa rồi ta đến Dụ phủ, còn chưa vào cửa đã nhìn thấy từ khe cửa một đôi mắt của loài chuột, nhưng sau khi đi vào, ta còn chưa nói mình vừa nhìn thấy gì thì Dụ Vô Thương đã nói trước là việc thấy chuột trong viện cũng không hiếm lạ. Hắn làm sao biết ta đã nhìn thấy chuột? Chỉ có kẻ giấu đầu lòi đuôi thì mới chủ động tích cực làm tiêu tan hoài nghi như thế.”
Phàn Tình dừng động tác trong tay, xoay đầu, nhưng biểu tình vẫn chẳng hề có chút để ý, “Điều này cũng không kỳ quái, ngươi vừa rồi có nói, trong thị trấn hiện tại đã bị chuột chiếm lĩnh, cho nên Vô Thương mới suy đoán thứ ngươi nhìn thấy là chuột thôi.”
Tưởng Tích Tích cười lạnh một tiếng, “Đúng vậy, chỉ bằng điểm này thì xác thật không chứng minh được cái gì. Nhưng sự tình kế tiếp lại càng không thể giải thích nổi, Dụ vô Thương nói bọn người hầu trong nhà bởi vì sợ hãi tằm túy nên đều chạy cả, nhưung trong sân của Dụ gia lại tràn ngập mùi máu tươi, đúng rồi ta còn nhìn thấy ở chỗ góc tường có vài giọt máu bị bắn lên, tuy đã được xử lý qua nhưng vẫn có thể nhìn rõ.”
Nghe thấy lời này, Phàn Tình hoàn toàn luống cuống, nàng ta ném khăn lại vào trong bồn, đè thấp giọng, “Ngươi muốn nói trừ bỏ Thích thúc cùng Dụ lão thái thái thì người trong Dụ phủ đã chết sạch sao?”
“Ngươi chỉ nói đúng một nửa, bởi vì Thích thúc, hẳn cũng là người chết rồi.”
Phàn Tình nghẹn họng nhìn trân trối, “Người chết? Người chết sao còn cử động được?”
“Trong lúc vô tình ta thấy một cái đuôi chuột lộ ra từ trong cổ tay áo hắn, ta nghĩ bên trong quần áo hắn hẳn là bò đầy chuột rồi, những con chuột này theo chỉ thị sẽ điều khiển thân thể hắn. Hiện tại nhớ lại thì mới thấy ánh mắt ông ta dại ra, từ đầu tới đuôi đều không nói với ta một câu, nói vậy ông ta sớm đã táng thân dưới răng chuột rồi.”
“Ngươi nói những con chuột đó dựa theo chỉ thị? Chúng nó…… Chúng nó là dựa theo chỉ thị của ai?”
“Đương nhiên là Dụ Vô Thương, không, có lẽ hiện tại chúng ta có thể gọi hắn là tằm túy.” Tưởng Tích Tích lạnh lùng nói ra những lời này, sau đó nàng bắt lấy tay Phàn Tình, nhìn thẳng vào mắt nàng ta, “Ta còn hoài nghi, Phàn Ấm chết cũng có liên quan đến hắn, Phàn Tình, chúng ta cần phải vạch trần gương mặt thật của hắn, bằng không, toàn bộ trấn Thanh Thủy sẽ đều vạn kiếp bất phục.”
Phàn Tình bị nàng tóm một cái thì lập tức hất ra, “Hắn là tằm túy đó, chỉ có hai người chúng ta thì làm thế nào để đối phó với hắn chứ?” Phàn phu nhân ở trên giường lúc này trở mình, nàng ta nhanh chóng thấp giọng, “Tích Tích, ta thấy chúng ta hay là nhân đêm nay rời đi, lén lút không nói cho ai, như thế không chừng còn có đường sống.”
Tưởng Tích Tích trừng mắt nhìn nàng ta một cái, “Hiện tại muốn chạy cũng đã quá muộn, đường ra khỏi thị trấn đã bị bịt kín, ta nghĩ đây cũng là do Dụ Vô Thương làm, hơn nữa bá mẫu đã bệnh thành cái dạng này, kể cả chúng ta có đi được thì bà ấy có thể trốn đến đâu?”
“Thế chúng ta phải làm gì đây?” Phàn Tình dẫm bước chân đi đến bên cửa sổ, “Ta tuyệt đối sẽ không đi tìm hắn, hiện tại đến đó không phải là chịu chết sao?”
“Ngươi không cần đi, để ta đi.”
“Ngươi?”
“Dụ Vô Thương vì sao lại biến thành tằm túy, nhất định có liên quan đến thân thế của hắn, chỉ có làm rõ chuyện này thì mới có thể tìm được nhược điểm của hắn.” Nàng nhìn Phàn Tình, ánh mắt kiên nghị, “Ta sẽ nghĩ biện pháp đem hắn dẫn ra ngoài, nhân thời gian này, ngươi tới Dụ gia mà tìm Dụ lão thái thái hỏi rõ sự tình, ta nghĩ bà ta là người duy nhất biết rõ chuyện.”
***
“Lạch cạch.”
Thi thể của Thích thúc liền mềm như bông ngã xuống mặt đất, đôi mắt hắn vẫn mở ra giống như lúc chết, một đôi mắt nhìn ngây ngốc cảnh tượng quái dị ở trước mặt: Thiếu gia mà hắn đẩy cả đời đứng lên khỏi xe lăn, chậm rãi cùi người, lộ ra một nụ cười hung ác nham hiểm nhìn biểu tình kinh ngạc chưa tắt trên mặt hắn.
Mấy chục con chuột chạy ra từ ống quần và cổ tay áo hắn. Chủ nhân chưa hạ lệnh thì tụi nó không được ăn thi thể này, nhưng mùi máu tươi lại đem chúng nó dụ hoặc đến phòng chứa củi ở hậu viện, nơi đó có thi thể của mấy chục người hầu, mỗi người đều bị cắn đứt cổ, đang yên tĩnh chờ chúng nó đến.
Dụ Vô Thương thong thả đi lại trong viện, cảm giác có thể đi này thật quá mức kỳ diệu, hắn muốn chậm rãi cảm nhận, mới có thể đem khoái cảm kỳ diệu này kéo dài đến vô hạn. Đôi tay hắn sờ vào ống quần mình, lòng bàn tay chạm đến cảm xúc rắn chắc khiến hắn thiếu chút nữa rơi lệ. Từ nhỏ đến lớn, không biết đã bao nhiêu lần hắn nằm mộng, trong mộng hắn có hai chân to dài, chúng nó giúp hắn hành động như gió, cũng đem những ánh mắt hoặc đồng tình, hoặc tìm kiếm từ của người khác làm cho tan biến hết.
Nhưng hiện tại không phải mơ, đôi chân hắn thực sự đã mọc ra, chúng nó rắn chắc, hữu lực, lại hoàn mỹ đến mức không chân thật.
Hiện tại, chỉ còn lại một bước cuối cùng, nó chỉ cần từ thân thể đã trói buộc mình 16 năm này thoát ra là có thể hoàn toàn được trọng sinh.
“Chi.”
Trên cánh tay hắn nứt ra một khe nhỏ, bên trong có thứ gì đó đang kịch liệt nhảy lên, giống như đã không chờ được mà muốn xé da nhảy ra.
Dụ Vô Thương cười, “Hư, đừng nóng vội, bị tằm thần gây khó dễ 16 năm rồi, cũng chỉ còn một chút nữa thôi.”
Nội viện truyền đến một trận tiếng nức nở rất nhỏ, thanh âm tuy nhỏ, lại bị đè thấp nhưng lại không thoát được lỗ tai bén nhọn của hắn. Rốt cuộc thì chuột là loại sống trong bóng đêm, vô cùng mẫn cảm với tiếng động, cho nên mới vừa rồi Tưởng Tích Tích đi ra Dụ phủ rồi chạy loạn như điên trên đường phố đều bị hắn nghe hết vào trong tai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.