“Ta đã nói rõ với Vô Thương.” Phàn Tình uống một ngụm cháo, rồi lại phun ra một câu không đau không ngứa như vậy.
Tưởng Tích Tích “Nga” một tiếng, dùng cái muỗng quấy chén cháo đã sớm nguội ở trước mặt, trong lòng nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không nói được gì.
“Ta làm thế là vì tốt cho hắn, ta cũng biết mình có thể từ trong nha môn ra ngoài là nhờ có hắn hòa giải, nhưng Tích Tích, ta thật sự không đành lòng lại lừa hắn, từ đầu tới đuôi, lòng ta đều chỉ có Vương Ngộ Thần, hắn đối với ta tận tâm tận lực như vậy khiến ta càng thêm không đành lòng, sớm nói rõ với hắn thì mọi người đều tốt.”
Tưởng Tích Tích biết Phàn Tình nói không sai, nhưng nàng đột nhiên nhớ tới ánh mắt tràn ngập chờ đợi của Dụ Vô Thương ở trước nha môn. Hắn rất ngóng trông nàng ta ra, lúc nàng ta ra lại đem băng tuyết lạnh nhất thế gian cho hắn.
“Hắn nói cái gì?”
“Hắn thật bình tĩnh, ta nói muốn trả đồ cho hắn, nhưng hắn lại chẳng cần gì, còn nói đồ đã tặng rồi có lý gì là lấy lại.”
“Chỉ có thế sao?”
“Vậy ngươi còn muốn như thế nào nữa? Vô Thương là người lý tính, chẳng nhẽ ngươi tưởng hắn sẽ vì ta một khóc hai nháo ba thắt cổ sao?” Phàn Tình cười cười, lại tự mình uống cháo.
Tưởng Tích Tích nhìn nàng, không biết vì sao lại nghĩ tới Phàn Ấm, kỳ thật tỷ muội hai người về bản chất không khác gì nhau, đều ích kỷ, lạnh nhạt, không có tâm lý, tổn thương người khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427637/quyen-10-chuong-316.html