Một người cũng không có, tiếng sột sột soạt soạt kia là do lá vàng mà hàng mã mang đến, đang rơi đầy đất phát ra. Trình Mục Du giẫm lên một mảnh lá vàng, nó lập tức vỡ ra. Hắn khom người đem hai mảnh vàng lá bị đứt nhặt lên, để ở trong tay tinh tế nhìn: Mỏng như cánh ve, lại vô cùng yếu ớt, vừa giẫm lên liền nứt ra……
Trong đầu hắn “Oanh” một tiếng, từng giọng nói đồng thời ùa đến, trong lúc nhất thời hắn không sao tiêu hóa hết, đầu đau như muốn nứt ra.
“Nghe nói, Hàn gia mỗi năm phải tốn ngàn lượng hoàng kim tới làm hàng mã……”
“Cô nương nói quá, hàng mã có nhiều cũng không cần đến hoàng kim ngàn lượng……”
“Hàn Hiểu Nguyên thích khoe khoang, trên vách tường đều dán lá vàng, kim quang lấp lánh……”
“Hàng mã giết người, chỗ này có ai không biết việc đó, nó mang đồ vật từ âm phủ về đây……”
“Đã hỏi người cả thôn nhưng không ai nhìn thấy tận mắt……”
“Đại nhân, nói không chừng hàng mã giết người chỉ là lời đồn……”
Thanh âm dừng lại ở chỗ này.
Lời đồn.
Trình Mục Du đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, một hơi thở nghẹn ở ngực, thật lâu cũng không phun ra được: Lời đồn, lời đồn, lời đồn……
Hắn ngồi thật lâu như thế trong bóng tối, rồi đột nhiên cười, tiếng cười trong không gian tĩnh mịch có vẻ càng thêm lớn, khiến hắn cũng tự giật mình.
Ngàn lượng hoàng kim, lời này nói vậy thì không phải tin đồn vô căn cứ rồi. Hàn Hiểu nguyên, trên người hàng mã ngươi dùng hẳn không phải tiền vàng bằng giấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427581/quyen-9-chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.