Rời khỏi Hàn trạch, lại đi về phía tây chừng ba dặm đường, liền đến thôn Cửu Khúc, ngoài cửa thôn có mấy lão nhân đang ngồi, vây ở giữa là một bàn cờ đá. Bọn họ đang hưởng thụ thời gian rảnh rỗi sau ngọ, thấy mấy người bộ dáng quan gia đi tới thì mọi người vội đi đến hành lễ, “Đại nhân, trời nóng, ngài có muốn vào uống chén nước không.”
Đoàn người Trình Mục Du xuống ngựa, để hắn dẫn đầu đi tới đáp lễ, “Lão nhân gia, nước thì không cần, chúng ta tới đây là muốn hỏi thăm một chuyện.”
Mấy lão nhân nhìn nhau, nhíu mày nghi hoặc nói, “Thôn nhỏ của chúng ta gần đây luôn thái bình, không biết đại nhân đến là muốn biết chuyện gì?”
“Không phải chuyện gần đây mà là vụ án của Hàn gia chín năm trước.”
Nghe xong lời này, mấy người tức khắc ngạc nhiên, “Hàn phủ? Hàn Hiểu Nguyên?”
Trình Mục Du gật đầu thật mạnh, Yến Nương cũng tiến lên một bước, ngưng thần nhìn mấy người.
Một lão đầu nhi đứng ở đằng trước nuốt nước miếng, nhìn về phía đông. Từ góc độ này mà nhìn thì Hàn trạch đã không còn khí thế như trước nữa, ngược lại nó có vài phần tịch liêu và thê lương.
“Đại nhân, án này cả nước đều biết, ngài còn muốn biết cái gì?”
“Hàn Hiểu Nguyên là nhà giàu số một, đến tột cùng thì ông ta là dạng người gì?”
“Hàn gia tài phú tuy rằng đạt tới vinh quang tột đỉnh trong tay ông ta, nhưng cũng do mấy thế hệ tích lũy mới có.” Lão nhân nặng nề mà thở dài, “Đáng tiếc, dù gia tài bạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427579/quyen-9-chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.