Hoa ma ma hiển nhiên cũng thấy được, bởi vì bà ta đang không chớp mắt nhìn chằm chằm sơn động âm u trong cái núi giả kia, tay siết chặt tay của Tiểu Giản.
“Xôn xao.”
Một đạo kim quang từ cửa động vọt ra, hướng bọn họ phóng tới, hai người tránh không kịp, lúc cho rằng sẽ bị thứ gì đó đụng phải thì lại phát hiện thứ kia như mảnh vải vô hình, xuyên qua thân thể bọn họ, hướng về phía trước mà lao nhanh.
Hoa ma ma cùng Tiểu Giản nghẹn họng quay đầu lại nhìn trân trối, thấy thứ vừa rồi xuyên qua người mình lại là mấy con ngựa hàng mã, trên người chúng kim quang lấp lánh, dán đầy giấy bạc dùng để hiến tế, cái đuôi thô dài lay động trong không trung. Chúng nó phát ra một tiếng hí vang, thân thể sau đó hóa thành vô số hạt bụi màu vàng kim, rơi rụng xuống đêm vắng như mưa.
“Đó là…… Cái gì?” Hoa ma ma từ đầu đến chân đã bị mưa xối ướt đẫm, nhưng bà ta lại bất chấp điều này, thân thể run rẩy càng ngày càng lớn, không biết vì bị dầm mưa ướt sũng hay vì nguyên nhân gì khác.
“Hàng mã, hàng mã.” Tiểu Giản nhìn bà ta nói, “Ma ma, hàng mã từ âm phủ đã trở lại, liệu nó có…… Có đem thứ gì từ âm phủ tới đây không?”
Lời này hắn nói rất nhẹ, giống như sợ ai nghe thấy. Hoa ma ma nhìn khuôn mặt Tiểu Giản trắng hơn tờ giấy, vừa định khuyên giải an ủi hai câu, để hắn không cần nói bừa thì lại một tiếng vang kỳ quái truyền đến.
Thanh âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427569/quyen-9-chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.