Nghe hắn nói như thế, Diêm Khả Vọng xoa xoa đôi mắt, lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá hai người trước cửa. Thiếu niên kia tuy rằng cợt nhả, nhưng thoạt nhìn lại không có gì dị thường, còn người ngồi trên con lừa kia thì lại ở ngày hè tháng năm mà bọc kín bản thân lại, không phân nổi nam hay nữ.
Khóe miệng Diêm Khả Vọng hơi co rút, “Bán đồ cho ta? Các ngươi đã hỏi kỹ chưa, Diêm Khả Vọng ta thiếu ăn thiếu mặc sao?”
Thiếu niên lại cười, “Diêm tiên sinh quá khiêm tốn rồi, Tây Tấn Thạch Sùng phú khả địch quốc, mà tiên sinh thì không kém hắn là bao.”
Con ngươi Diêm Khả Vọng lóe hàn quang, “Nếu đã biết rồi, các ngươi nghĩ trên đời này còn có thứ gì ta không mua được sao.”
“Bởi vì chuyện này trên đời chỉ một mình ta có thể làm.” Bạch y nhân kia lần đầu tiên mở miệng nói chuyện, giọng nói giống như bị bọc một tầng, rầu rĩ, phải cẩn thận nghe mới rõ ràng.
Diêm Khả Vọng cười ha ha hai tiếng, “Có ngón nghề độc nhất thì đương nhiên có thể phát tài, giống như ta vậy, chỉ là,” ông ta dựng lên một đầu ngón tay, hướng bạch y nhân kia lắc lắc, “Ta không tin ngươi có cái bản lĩnh đó. Nếu muốn lừa tiền tài thì các ngươi tìm lầm người rồi.” Dứt lời, ông ta liền xoay người đóng cửa.
“Không có hồn phách, chỉ có một túi da thì có khác gì con rối.”
Một câu nhàn nhạt vang lên, lại chọc đến trong lòng, cánh tay đặt trên cửa của ông ta bất động, ánh mắt cũng có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427564/quyen-8-chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.