Những lời này giống một ngọn lửa, “Tạch” một cái đem chỗ nào đó trên người Tần Ứng Bảo nổi lửa. Hắn nhấc chăn lên che mình và Tạ Tiểu Ngọc lại, môi vừa định áp xuống thì thân mình lại lập tức cứng đờ.
Ngọn lửa trong cơ thể hắn tắt ngúm, thay vào đó là một cỗ lạnh thấu xương.
Dưới xương quai xanh của Tạ Tiểu Ngọc có một khối lấm tấm màu hồng anh đào, lớn bằng đồng tiền, xuống chút nữa thì hai bên xương sườn cũng có hai khối như vậy, lớn nhỏ không giống nhau, đều là màu hồng anh đào.
Huyết trụy.
Trong lòng Tần Ứng Bảo lập tức hiện lên hai chữ này, nhưng ngay sau đó hắn liền phu định suy nghĩ của mình. Sao có thể chứ, huyết trụy chỉ xuất hiện ở trên người chết, Tiểu Ngọc của hắn thiên kiều bá mị thế này, sao trên người lại có thứ này chứ.
Đang do dự thì thân mình Tạ Tiểu Ngọc lại rụt xuống, đôi mắt trong bóng đem lóe sáng, “Giáo úy, ngươi làm sao vậy?”
“Ta…… Ta chỉ là suy nghĩ, nương tử nàng sao lại xinh đẹp như thế.” Hắn hướng nàng cười, trong ánh mắt đều là chân thành không có nửa điểm giả dối.
“Thịch thịch thịch.” Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng đập cửa dồn dập, “Giáo úy, ngài mau ra đây nhìn xem, người của Tân An phủ tới, nói là muốn tra rõ giáo úy phủ.”
Tưởng Tích Tích đánh giá nam nhân trước mặt. Từ khi hắn ra khỏi cửa đều không nhìn nàng, mà vẫn luôn đùa bỡn nếp gấp ở trên kiện áo gấm hoa văn trên người mình. Tưởng Tích Tích vì thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427555/quyen-7-chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.