“Theo tư liệu lịch sử ghi lại, lúc Mân Quốc xảy ra chính biến cung đình thì có một đội cung nhân từ trong hoàng cung trốn thoát, bọn họ trèo đèo lội suối đi vào Dĩnh Xương để trốn mối họa. Sau đó có vài người ở địa phương kết hôn sinh con, cứ thế yên ổn sống, còn có ít cung nữ bị đại quan và quý nhân lúc ấy mua đi, đến làm vũ nữ và thiếp thị trong phủ.”
Tưởng Tích Tích nghẹn họng trân trối nhìn Trình Mục Du, “Cho nên, oan hồn trên trâm ngọc kia có thể là cung nữ nào đó của Mân Quốc sao?”
“Nữ nhân kia bám vào trên người Xuân Mai thì bị Viễn Nhi nhìn thấy. Hắn thấy nàng ta khiêu vũ, hơn nữa còn nhảy cực tốt. Lúc này ta mới đột nhiên nghĩ tới điển cố này, có thể mang theo một cây trâm ngọc quý báu, lại tinh thông nhảy múa như thế thì chỉ có người trong cung.”
“Đại nhân,” Tưởng Tích Tích hành lễ, “Xin cho phép thuộc hạ đi với ngài, tốt xấu gì dọc đường còn có người chiếu ứng lẫn nhau.”
Trình Mục Du lắc đầu, “Ngươi cần phải lưu lại Tân An, ta luôn cảm thấy trâm ngọc kia còn chưa ra khỏi thành, rất có thể nó đang ẩn núp ở nơi chúng ta không nhìn thấy. Nếu lại có chuyện gì xảy ra thì nơi này không thể không có người chiếu cố được.”
“Nhưng ai sẽ đi cùng ngài chứ, Sử Phi sao?”
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, Sử Phi xốc rèm cửa đi đến, “Đại nhân, Yến cô nương đang chờ ở ngoài cửa.”
Trình Mục Du hướng Tưởng Tích Tích cười, vỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427550/quyen-7-chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.