“Thường Viễn cuối cùng cũng chịu ăn cơm.” Tưởng Tích Tích nhìn Thường Viễn đang ăn cơm từng ngụm thì vui mừng nói.
“Khẩu vị là thứ thật thần kỳ, chẳng sợ ký ức bởi vì việc nào đó mà bị tổn thương thì ký ức với hương vị sẽ không biến mất. Thường Viễn ăn quen đồ ăn Xuân Mai làm, nói không chừng từ đây hắn cũng có thể từ trong những món ăn này tìm lại ký ức hắn đã quên.” Trình Mục Du ở một bên nhẹ giọng nói.
“Nhưng nếu hắn thực sự nhớ lại hết thì không biết với hắn là chuyện tốt hay xấu.”
“Kể cả hồi ức có tàn nhẫn, cũng không thể quên nó đi, nếu không cuộc đời còn lại hắn chỉ có thể đần độn sống qua ngày.” Lời nói của Trình Mục Du càng thêm trầm trọng.
Tưởng Tích Tích cảm thấy trong lời hắn nói có ẩn ý, nhưng không hỏi nhiều, bởi vì Tấn Nhi đã cơm nước xong, lúc này đang quay đầu lại, hướng ngoài cửa sổ chớp chớp mắt. Tưởng Tích Tích hướng hắn vẫy vẫy tay, hắn liền đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Cha, ta lợi hại không. Thường Viễn rốt cuộc chịu ăn cơm rồi, là ta nói cho hắn, ngươi nói ngàn việc vạn lời nhưng ăn cơm vẫn là tp nhất. Hắn nghe xong liền ăn luôn hai chén cơm a.”
Trình Mục Du không vạch trần hắn, ngược lại còn tán dương sờ sờ đầu hắn, “Ngươi còn phải cố gắng hơn, ngày nào đó nếu Thường Viễn nguyện ý nói chuyện thì công đầu thuộc về Tấn Nhi.”
Tấn Nhi cao hứng nhảy lên, Trình Mục Du sủng nịch cười cười, “Tích Tích, ngươi ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427542/quyen-7-chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.