Đã là canh ba, Thường phu nhân vẫn nằm ở trên giường không có thể nào ngủ được. Thường Xuân Trạch đã đi ra ngoài lâu như vậy mà đến bây giờ vẫn chưa trở về. Thân thể Thường Viễn thì vẫn không thoải mái nên đã sớm nghủ, còn chính nàng lại không thể ra khỏi phủ tìm người, chỉ có thể cứ vậy ngồi chờ.
Nếu là ngày thường thì nàng sẽ không sốt ruột như thế, bởi vì Thường Xuân Trạch vốn thích rượu, những lần trắng đêm không về cũng không phải không có. Nhưng trải qua mấy ngày kỳ lạ này thì hiện tại trong cơ thể nàng như có ngàn vạn con kiến, vừa cắn vừa gặm khiến nàng vừa đau, vừa nôn nóng bất an.
Ngọn lửa đèn dầu động vào cái, chiếu sáng một bóng dáng đứng ngoài cửa. Thường phu nhân đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, “Xuân Trạch, là chàng sao?”
Người ở bên ngoài không nói gì, lúc này đột nhiên có ai đó khóc lên. Người vừa khóc thì thì đầu hắn tựa như phựt một phát đứt khỏi cổ, lăn như “Bánh xe” xuống mặt đất.
Thường phu nhân thiếu chút nữa kêu ra tiếng, nàng ta đã nhận ra tiếng khóc này chính là của phu quân nhà mình, mắt thấy đầu hắn lập tức lìa khỏi cổ thì nagf không chút suy nghĩ mà bò dậy từ trên giường, đẩy cửa vọt ra bên ngoài.
Phía trước cửa sổ trống trơn, chỉ có một vết máu. Thường Xuân Trạch lại không biết đi nơi nào rồi. Thường phu nhân quỳ trên mặt đất, run run rẩy rẩy vươn một bàn tay, chạm lên đám máu, muốn xác thật nó là chân thật hay là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427532/quyen-7-chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.