Tưởng Tích Tích lôi kéo Tấn Nhi đi vào Tễ Hồng tú trang, mới vừa bước vào cửa lớn thì nàng đã cao giọng hô: “Yến cô nương, ta mang Tấn Nhi tới đây chúc tết.”
Hữu Nhĩ từ nhà bếp thò đầu ra, “Không có tiền mừng tuổi đâu, nhưng mà có bánh trôi ăn.” Nói xong, hắn liền bưng hai bát bánh trôi ra, đặt lên trên bàn đá, hướng Tấn Nhi nói, “Bánh trôi mới ra nồi đó, nhân lúc còn nóng mau ăn đi, nhân làm từ thịt heo mới, thơm cực kỳ.”
Tấn Nhi không khách khí mà ôm lấy một chén, cùng Hữu Nhĩ hồng hộc ăn. Tưởng Tích Tích thấy hai người vừa sợ nóng vừa phùng mồm ăn thì không nhịn được âm thầm bật cười, “Chậm một chút, đừng để bị bỏng, Hữu Nhĩ, Yến cô nương ở trong phòng sao?”
“Đúng vậy, nàng không thích náo nhiệt, ăn tết cũng không ra khỏi cửa.”
Tưởng Tích Tích kéo rèm cửa đi vào trong nhà, thấy Yến Nương đang ngồi ở bên cạnh bàn thêu thùa thì lặng lẽ đi đến phía sau nàng, đem cành hoa mai vẫn luôn nắm ở trên tay giơ ra trước mắt nàng, “Đẹp không? Sử Kim và Sử Phi cũng chưa đoạt được, cái đẹp nhất đã bị ta lấy xuống rồi. Hiện tại ta đem nó đưa cho cô nương, xem như quà mừng năm mới.”
Yến Nương vươn tay, đem hoa để trước mũi mà ngửi, “Hoa mai mùa đông không nồng, đúng là thanh nhã khó có được, đa tạ Tưởng cô nương.”
Tưởng Tích Tích cười cười, “Đúng rồi, còn có một thứ muốn tặng cho cô nương,” nàng nói xong liền lấy ra một chồng giấy viết thư hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427527/quyen-7-chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.