Chu Anh Lạc đi chân trần, chạy vội trên đường đá, cục đá xuyên qua bàn chân nàng, máu tươi trào ra, khiến con đường phía sau biến thành một dải lụa đỏ thẫm. Mặc dù đau đớn xuyên tim nhưng nàng vẫn không dám dừng bước, trong tai luôn có những tiếng chó kêu “Chít chít”, thanh âm vừa nộn vừa giòn, như đang làm nũng, nhưng nghe vào tai nàng lại như ngũ lôi oanh đỉnh, khiến da đầu tê dại.
Khe đá phía trước giật giật, đột nhiên có một con chó nhỏ màu trắng, lỗ tai dựng tẳng ló ra, đôi mắt như hai hạt đậu đen nhìn chằm chằm Chu Anh Lạc, miệng xả ra lộ ra nụ cười chỉ có trên mặt một người, nói: “Lại gặp mặt, lần này ngươi trốn không thoát rồi.”
Anh Lạc phát ra tiếng hét không có thanh âm, quay đầu chạy về phía sau, nhưng nàng chạy đến đâu thì con chó sứ kia cũng đuổi tới. Từng con chạy theo những phương hướng khác nhau từ khe đá, dùng tiếng nói của con người mà gọi nàng, “Anh Lạc, ngươi trốn không thoát đâu, nhìn xem, trên đời này ta không phải chỉ có một mình, ngươi bị ta theo dõi thì cho dù mọc cánh cũng không bay được.”
Anh Lạc khóc, nàng hiện tại đã không còn đường chạy trốn, mỗi một khe đá đề có một con chó sứ chạy ra, ánh mắt chúng đều đảo quanh người nàng, trên mặt có ý cười xấu xa.
“A.” Chu Anh Lạc kêu một tiếng, từ trên giường thẳng tắp ngồi dậy, đôi mắt giống người mù nhìn quanh thật lâu mới thích ứng được với hoàn cảnh xung quanh. Nàng phát hiện mình đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427518/quyen-6-chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.