Suốt mấy canh giờ, rất nhiều người đi lại phía trước Vong Xuyên nhưng không ai dừng lại xem mấy cái dù Chung bà bà đặt ở phía trước. Giọng bà ta đều kêu đến khản cổ, nhưng những người đó lại mắt điếc tai ngơ, một đám nhẹ nhàng điểm mũi chân, chậm rãi đi qua sạp hàng của bà ta, giống như bà ta và cái sạp kia hoàn toàn không tồn tại vậy.
Lại qua mấy canh giờ, Chung bà bà buồn ngủ đến mí mắt đánh vào nhau, bà ta co lại thành một đoàn, đem dù gắn lên trên đầu mình, che khuất mưa nhẹ lướt trên đầu. Từ xa nhìn lại, bà ta nhìn như một hòn đá bên bờ Vong Xuyên, nếu không phải có tiếng ngáy thường phát ra từ dưới cái dù thì những du hồn đi qua khả năng sẽ thật sự coi bà ta như một khối đá có hình thù quái dị.
Rất nhanh Chung bà bà liền rơi vào mộng đẹp, giấc mộng kia thực quái dị, giống mộng lại giống hồi ức. Đoạn hồi ức mà bà ta trốn tránh cả đời đều bị lôi từ sâu trong nội tâm ra, bày ra trước mặt.
Một tháng trước, bà ta ở vườn rau trồng trọt, lúc đó đã là đêm khuya, gió thu mát mẻ, ánh trăng chiếu rọi, cảnh sắc rất hợp lòng người. Lúc bà ta dùng cuốc đanh vào một khối bùn cứng rắn thì lại nghe thấy phía dưới có vài tiếng đào đất, ngay sau đó toàn bộ mảnh đất phía trước cái cuốc đều lõm vào, lộ ra một cái hố thật sâu. Bà ta vừa muốn cúi người xem xét thì đột nhiên một đồ vật ánh kim quang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427484/quyen-5-chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.