Ngày hôm sau là một ngày thời tiết rất đẹp, không trung màu xanh thẳm không nhiễm một hạt bụi nào, thậm chí một đám mây cũng không có, chỉ ngẫu nhiên có mấy đàn chim nhạn bay qua, quan sát vui buồn nhân gian.
Chung bà bà thấy Trương Duệ sáng sớm liền cõng giỏ tre, cầm lưỡi hái giống như muốn đi ra cửa thì ghé vào rào tre, lười biếng hỏi, “Trương Duệ a, lại đến núi Lăng Vân hái thuốc à?”
Trương Duệ cười đáp, “Nương ta lại tái phát bệnh cũ, chỉ có thuốc sâm núi hoang dã mới trị được bệnh. Nhân lúc hôm nay thời tiết tốt ta liền lên núi hái một ít về.”
Chung bà bà ngoài cười nhưng trong không cười nhìn hắn, “Thật là hài tử hiếu thuận, nương ngươi có một đứa con như ngươi không biết đã tu luyện mấy đời. Thật đáng tiếc hài nhi không lương tâm kia của ta đi sớm, cứ thế bỏ lại lão bà tử ta một mình sống cơ khổ qua ngày.”
Trương Duệ thấy bà ta thương tâm thì vội nói, “Bà bà, hiện tại Bất Lão Truân tổng cộng chỉ còn lại hai nhà chúng ta, còn phân biệt ngươi ta làm gì. Nếu ngài không chê thì ta sẽ làm nhi tử của ngài, có chuyện gì ngài cứ việc nói, ta Trương Duệ nhất định đối đãi với ngài giống như mẹ ruột.”
Chung bà bà lần này thật sự cười, một đôi mắt vẩn đục đều híp vào, làm lộ ra ánh sáng khiến người ta không hiểu, “Hảo, ta đây liền nhận ngươi. Trương Duệ a, ngươi nhưng nhất định phải tự mình bảo trọng, sống được thật lâu, ngàn vạn lần đừng để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427477/quyen-5-chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.