Lưu Tự Đường thấy Hề bá thất hồn lạc phách từ Lãnh trạch đi ra mới phi thân nhảy lên đầu tường, nhảy vào trong sân. Hắn nhìn trên xà nhà treo lụa trắng, trong lòng bốc lên ra một mảnh thê lương. 
Viện này đã mười năm không có người ở, trải qua gió thổi mưa xối gột rửa, mỗi một thứ đều có vẻ cũ nát suy tàn nhưng hoa văn tinh xảo trên bàn ghế lại mơ hồ để lộ phú quý của chủ nhân lúc sinh thời. 
Lưu Tự Đường dạo một vòng phía trước sảnh đường nhưng lại không tìm được đồ mình muốn tìm, vì thế liền đi đến hậu viện. Hắn dừng lại trước ăn phòng lớn nhất ở hậu viện, chắp tay trước ngực vái một cái rồi mới đẩy cửa đi vào. 
Gian phòng này là của Lãnh lão gia, bên trong mỗi một vật bài trí, mỗi một khí cụ đều hết sức tinh xảo, nhưng hiện giờ, chúng nó đều vương một tầng tro bụi thật dày, mơ hồ để lộ ra một cỗ tịch liêu. 
Điện thờ cùng cốt đàn đã được bày biện ở ngăn tủ đầu giường của Lãnh lão gia. Bọn nó đều được Hề bá chà lau thực sạch sẽ, đối lập hẳn với những thứ khác ở trong phòng. 
“Hóa ra ngươi bị Hề bá đặt ở nơi này.” Lưu Tự Đường tìm được đồ mình muốn thì liền tiến lại, “Nhưng sao ông ấy không đặt ngươi ở sảnh đường, hoặc là dứt khoát để vào khuê phòng của ngươi mà lại đem ngươi an trí ở trong phòng Lãnh lão gia chứ?” Hắn đem cửa tủ mở ra, từ bên trong móc ra một cái hộp gỗ không khóa. Hắn nhẹ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427429/quyen-4-chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.