“Vì cái gì không về được?” Tưởng Tích Tích đi theo phía sau Lưu Tự Đường mà hỏi. 
“Ông ngoại nói kẻ cắp thường chém giết lẫn nhau, thường có một đám người bị một đám khác giết hết sạch cho nên bọn chúng không trở lại là bình thường. Nhưng ông ngoại nói không sai, bởi vì sau đó ta đúng là không thấy đám cường đạo kia đâu nữa.” 
“Như vậy xem ra, ông ngoại ngươi tuyệt đối không phải người bình thường.” Tưởng Tích Tích thở dài. 
“Nga? Cô nương vì sao lại nói thế?” 
“Không riêng gì chuyện xưa của ngươi mà còn có Hỗ tiên sinh. Hắn được ông ngoại ngươi nuôi dưỡng. Ngươi xem bộ dáng hắn đi, không hỏi thế sự, không nhiễm phong trần, quả thực tựa như người của tiên giới vậy.” 
“Cô nương đối với biểu huynh của ta ấn tượng không tồi a.” Lưu Tự Đường nói xong liền âm dương quái khí mà nhìn chằm chằm Tưởng Tích Tích cười. 
Tưởng Tích Tích vừa định nói lại hai câu thì lại thấy Tấn Nhi lập tức chạy qua cửa hông của Tân An phủ, hướng tới Tễ Hồng tú trang mà chạy. Trong lòng nàng quýnh lên, bước nhanh hơn, ai dè lại đụng đến vết thương chưa khỏi trên bụng khiến nàng đau đến “Tê” một tiếng, ôm bụng nhếch miệng. 
“Như thế nào, miệng vết thương lại đau sao?” Lưu Tự Đường thu lại biểu tình cợt nhả, quan tâm hỏi. 
“Ta không có việc gì, mau, giúp ta đem Tấn Nhi truy trở về, đừng để hắn đi đến tú trang.” Tưởng Tích Tích chỉ vào bảng hiệu phía trước hướng hắn nói. 
Lưu Tự Đường trong lòng tuy không hiểu rõ nhưng dưới chân 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427391/quyen-3-chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.