Ngọn lửa một phen lại một phen thổi qua đỉnh đầu, bầu trời đêm ánh lên ánh đỏ, Tưởng Tích Tích dán sát thân mình vào vách động ướt lạnh, cắn chặt đôi môi trắng bệch, không dám để lộ ra một tiếng động nào. Đau đớn trên người như thủy triều rút đi, cũng mang theo chút tri giác còn sót lại. Bầu trời phía trên ngọn lửa cơ hồ biến thành ráng đỏ, dưới tiếng người ồn ào càng ngày càng cháy to. 
Một bàn tay nhỏ lạnh lẽo sờ lên trán Tưởng Tích Tích, khiến nàng hoảng sợ đột nhiên mở mắt. 
“Tấn Nhi.” Lúc thấy rõ ràng bóng dáng nho nhỏ đang đứng ở mép giường, Tưởng Tích Tích không khỏi thở một hơi, nở nụ cười yếu ớt với hắn. 
“Tích Tích tỷ tỷ rốt cuộc cũng tỉnh. Tấn Nhi ở chỗ này canh đã mấy ngày, sợ tỷ không tỉnh lại nữa,” Tấn Nhi thò cả khuôn mặt qua, hơi thở ấm áp phun trên cổ Tưởng Tích Tích, “Trên người của tỷ vẫn luôn thật nóng. Cha nói tỷ bị sốt cao đột ngột, phải nghỉ ngơi cho tốt. Nhưng vừa rồi đệ có thử thử, nhiệt độ giống như đã rút đi, đây có phải chứng tỏ rằng tỷ đã tốt hơn rồi không?” 
Tưởng Tích Tích vuốt cái gáy tròn tròn của hắn, “Tỷ tỷ không có việc gì, miệng vết thương cũng không cảm giác đau nữa. Mấy ngày nữa là ta lại có thể cùng Tấn Nhi đi chơi đó.” 
Tấn Nhi ôn nhu đặt một nụ hôn lên mặt nàng, lại gối đầu lên ngực nàng nói, “Tích Tích tỷ tỷ, mới vừa rồi tỷ gặp ác mộng sao? Đệ thấy tỷ nhíu mày thật chặt, cả người 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427383/quyen-3-chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.