Hố này không sâu, bên trong lại chất đầy những bao tải màu xám trắng. Thân thể ta dừng trên một cái bao tải sau đó lăn sang bên cạnh. Chỉ một giây lát đó ta cũng biết trong bao tải chứa cái gì. Chúng nó vừa cứng vừa nhỏ, có chỗ còn nhòn nhọn, cọ lên eo ta thật đau. 
Ta quỳ gối bên cạnh những bao tải đó, trong lòng lại không có sợ hãi. Hóa ra những đồng bạn của ta mất tích trong nửa năm nay đều bị ném ở nơi này. Bọn họ chỉ còn là một đám thi cốt ở trong túi, hẳn là ở đây cũng có khung xương nho nhỏ của muội muội. Nàng có còn mở to mắt mê mang không biết vì sao cha lại đập nát cái gáy mình, hoặc có biết nàng dùng huyết nhục của mình cho ta ăn, để ta có thể sống lâu như vậy không? 
Tiếng cha tìm người dần biến mất, ta thành kính quỳ trên mặt đất, xếp mấy cái bao tải thành một cái bậc rồi đứng lên đó, dùng đôi tay bám vào vách hố chuẩn bị bò lên trên. Nhưng ta thử vài lần đều không thể bò ra khỏi hố. Một là vì nhiều ngày không ăn cơm, lại bị bệnh hiểm nghèo quấn thân nên thân thể ta đã cực độ suy yếu, hai là cái thời tiết đáng chết này lại có tuyết với mưa rơi xuống khiến vách hố ẩm ướt lầy lội làm bàn tay ta vừa mới đi lên thì phía dưới chân lại trượt xuống. 
Lăn lộn như thế nửa canh giờ, chút sức lực còn lại trong thân thể cũng tiêu hao không còn gì. Ta nằm trong đống tuyết đó, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427377/quyen-2-chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.