“Đại nhân, đại nhân cứu ta.” Nha dịch kia phát ra tiếng khóc nức nở, Trình Mục Du đỡ người đứng lên, tập tễnh tiến về phía hắn nhưng đúng lúc này có một bóng người lóe qua trước mắt hắn, giành trước một bước đi tới trước mặt con quái vật. 
“Này, ngươi xem đây là cái gì.” Yến Nương cười hì hì nói, tay nàng không biết từ khi nào đã có thêm một con búp bê bằng đất, con búp bê kia mặc một thân đỏ rực, váy xanh, cợt nhả nhìn chằm chằm con quái vật trước mặt. 
Con quái vật kia ngây ra một lúc, ngay sau đó trên mặt nó thế nhưng lộ ra một nụ cười tò mò. Nó đứng lên, lung lay tụt xuống khỏi người nha dịch kia, vươn tay muốn bắt lấy tượng đất trong tay Yến Nương. Nhưng lần này nó tóm hụt, bởi vì Yến Nương lại lui về phía sau hai bước, cùng nó ngăn cách một khoảng cách. 
Quái vật dừng một chút, ngay sau đó lại đi lên hai bước, lần nữa vươn tay ra lấy bức tượng. Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc này, Yến Nương thoáng ngồi xổm xuống rút ra thanh kiếm của nha dịch rơi trên mặt đất. Chỉ thấy một đạo hàn quang hiện lên, thanh bảo kiếm kia lướt qua cổ con quái vật chém rớt đầu nó. Cái đầu quay vòng vài lần trên mặt đất sau đó dừng lại bất động, nhưng phần thân của nó thì vẫn đứng tại chỗ, cánh tay cứng còng duỗi về phía tượng đất, bàn tay lúc đóng lúc mở giống như còn không cam lòng khi chưa lấy được con búp bê. (tội nghiệp quá, rốt cuộc vẫn là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427374/quyen-2-chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.