Trình Mục Du cùng Sử gia huynh đệ đi theo Kinh tiểu thư tới một khu viện tinh xảo, nơi đó cổ thụ che trời, tường hồng ngói vàng, vừa hoa lệ vừa khí thế. 
“Kinh gia không hổ là cự phú, ngay cả phòng dành cho khách cũng xây dựng khí phái đến thế này.” Sử Phi cảm thán nói. 
“Kinh tiểu thư, khách nhân trong Kinh phủ đều ở tại đây sao?” Trình Mục Du làm bộ lơ đãng hỏi. 
“Đương nhiên không phải, phụ thân thích làm việc thiện nên thường xuyên cung cấp nơi ở cho những người không nhà. Nhưng bọn họ đều ở tại gian nhà phía nam kia. Trình đại nhân là khách quý của Kinh phủ, tất nhiên là không thể cùng bọn họ ở cùng một chỗ được.” 
“Thì ra là thế,” Trình Mục Du cúi đầu nghĩ nghĩ, “Kia……” Hắn vừa định hỏi chút gì thì lại thấy Kinh tiểu thư đi đến bên một gốc cây quế, nhẹ nhàng vuốt ve thân cây thô ráp của nó, lạnh lẽo trong mắt hóa thành nhu tình, thanh lệ. 
Qua thật lâu, nàng ta mới như nhớ tới ba người phía sau, nhanh chóng dùng khăn tay chấm lên khóe mắt, hơi xin lỗi nói, “Làm Trình đại nhân chê cười rồi. Cây này là mẫu thân tự tay trồng, mỗi khi nhìn đến nó ta đều sẽ thấy thương cảm.” 
“Đó là nhân chi thường tình, cần gì phải xin lỗi,” Trình Mục Du đi đến bên người nàng, ngẩng đầu nhìn lá cây xanh ngắt, “Ai ở trong lòng không có hồi ức khó có thể dứt bỏ, và cố nhân không thể quên được chứ?” 
“Đại nhân cũng……” Kinh tiểu thư nhìn sườn mặt của Trình Mục Du, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427361/quyen-2-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.